THU TÌNH CÔ LỮ
Thu nhẹ lướt trên ngàn cây, ngọn cỏ
gọi u tình về dỗ giấc xanh xao
Đêm viễn hoài mang hồn lạc chiêm bao
ươm mộng ảo, ấm mảnh đời viễn xứ Đêm viễn hoài mang hồn lạc chiêm bao
Dõi mắt nhớ xuyên cõi trời sương phủ
Hỏi lòng sao xa quá một đường mây?!
Sương long lanh như ngấn lệ vơi đầy
thương ly khách nửa đời xa cố quốc.
Chinh y dẫu đã phủ đầy rêu, mốc
vẫn còn mang hương sắc một thời xuân
Thời gian trôi, cứ thế biết bao lần
nghe rấm rứt giọt buồn trong đêm vắng.
Ngồi đối bóng nhớ phố xưa thầm lặng
nhìn đàn con đang lìa núi, xa rừng
Dáng thông nghiêng như ôm mảnh tình chung
hẹn nhau buổi tương phùng ngày vinh sử.
Trôi thấm thoát những thu tình cô lữ
cảm hoài dâng theo từng bước ly hương
Phố mù sương, Em, dốc nhỏ giáo đường
là hạnh phúc trong từng mùa luân lạc.
HUY VĂN
BÂNG KHUÂNG
Nhớ phút ly tan, lúc lìa đàn!
Bâng khuâng nhìn lá rơi, thu đến
Mang viên tịch phủ, lấp khoảng sân
Ngậm ngùi cho kiếp thuyền không bến
Thấm thoát Trời xa níu Đất gần.
Đôi khi tìm lại trong ký ức
một vài kỷ niệm thuở hoa niên
Thương thân đang đón hoàng hôn tím
để thấy dài thêm giấc lụy phiền!
Buồn chân lữ khách đường thiên lý
Mới đó đã xa đến ngàn trùng
Nửa đời dâu bể xuyên thế kỷ
Biết gửi về đâu mảnh tình chung?
HUY VĂN
No comments:
Post a Comment