Friday, June 5, 2020

Ngoái Nhìn Tổ Quốc . Nguyễn Thế Giác

Ngoái Nhìn Tổ Quốc
 
Ngót nửa thế kỷ tôi rời xa Tổ Quốc.
Nhìn qua thân phận mình.
Còn thua lũ cá Hồi quyết một còn một mất. 
Hằng năm thần tốc tìm lại bến sông xưa.
Tôi tuổi tám mươi,
Tuy ý chí và dũng cảm có thừa.
Nhưng vòng tay bé nhỏ.
Phần vết thương năm nào vẫn còn hoen máu đỏ.
Đưa mắt nhìn chữ S thân yêu.
Rừng Trường Sơn đầy dẫy bọn Hoa Kiều.
Ra sức xới đào quặng mỏ.
Xa biên giới trớ trêu thay!
Loài cửu vạn đội lốt ăn mày,
Là cả một lũ cường sơn thảo khấu.
Trong lòng dân tộc bọn Việt Gian tạo thành khúc hoà tấu.
Hát bản: … Núi Liền Núi Sông Liền Sông…!
Cán ngố vào Nam đục khoét đê điều,
Phả lấp cống rãnh.
Làm dãy chết một cánh đồng.
Chủ đất Miền Tây Nam Phần.
Ngưởng cổ kêu trời không thấu.
Nhìn hút mắt cò bay thẳng cánh bức tranh vân cẩu!
Tóc mạ non đánh dấu mầu ố lục.
Từ đó đến nay…
Biển mặn thâp thò bò lên sông Sài Gòn liên tục.
Ngày một… ngày hai… mất phù sa nước dục,
Tang thương ơi! Nhung nhúc ập đến cận kề.
Thế là cơn mê sảng hẳn không xa lắm!
Nước ngọt sẽ chẳng đủ cho đàn trẻ thơ bơi tắm
Thì làm sao nuôi ruộng lúa Việt Nam?
Bẻ rừng tràm chưa nung hết bọn gian tham.
Quan Thái Thú đầu triều đỡ đầu rặc ông to bà lớn.
Hạ tầng cơ sở lũ chăn trâu nhún nhởn.
Đeo súng dài súng ngắn mặt mày hung tợn.
Tối ngày hất hàm hăm doạ người dân.
Mấy triệu Đảng Viên toàn một khối ngu đần.
Mua bằng cấp mong thăng quan tiền chức.
Tiến Sĩ Cử Nhân của người ta một trời một vực.
Nặn óc tìm bằng sáng chế, phát minh…!
Sĩ Tử nhà mình bày vẽ lo lót, cười ruồi…
Gái: Đem cái ngàn vàng biếu xén triều đình.
Trai: Còn may nhiẽu thụng, khăn the, quần là áo lượt.
Cho dân đen mừng thọ chúc phước…
Cậu Ấm, Cô Chiêu, Thái Tử Đảng.
Ngày một vinh thân phì gia.
Lần hồi theo năm tháng…
Được Bộ này Bộ nọ cất nhắc tiến tới cõi Đại Đồng.
Những con nhộng trong cái kén cài đặt khắp non sông.
Chờ một ngày nở ra trở thành cánh bướm.
Rồi cũng giống mẹ cha.
Khắp truông sâu, hẻm nhỏ vỗ cánh bay lượn.
Tìm hoa hút mật, cho đến khi cạn kiệt giống da vàng.
Tưởng được gì?
Khệ nệ hai chữ Vinh Quang đi triều cống.
Chờ Thiên Triều đại Hán ban nào áo mão, cân đai, cờ lộng…
Làm thành hào quanq Nô Lệ Mới, hôm nay.
Lau nước mắt, buồn thân phận lưu đày.
Đứng vòng tay kính cẩn gọi thầm Tổ Quốc,
Úp mặt khóc nhìn mảnh đời tàn khốc.
Dân tộc mình theo cơn lốc trái mùa.
Khó lòng thấy được một mùa mưa hy vọng.
Đảo đã mất từ ngày bọn răng đen mã tấu chưa Giải Phóng.
Phố tuy còn,
Nhưng vỏn vẹn cái xác không hồn.
Mẹ Việt Nam chỉ là nhục thể chưa chôn.
Nằm rục rữa chờ cháu con bên này chạy đôn chạy đáo.
Đồng Dollars mang về…
Rồi cũng rơi vào tay Lãnh Đạo.
Mấy chục tỉ mỗi năm.
Cho chúng xây nhà cao, siêu xe, biệt thự.
Cứ thế rút ruột tơ tằm.
Còn nhoẻn miệng ban mấy chữ: Núm Nhau Nghìn Dặm!
Thế mà cũng có những thằng bán linh hồn ước mơ say đắm.
Vác xác về làm con vật tế thần,
Cuối cùng rồi cũng được Nhà Nước Bắc Bộ Phủ tri ân.
Bằng lưỡi hái búa liềm bên bàn hương áng.
Từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau.
Bọn Công An lăm le dùi cui, ma trắc, súng đạn.
Hòn chì lên nòng chờ pháo lệnh truy hoan.
Ai chết mặc ai.
Miễn chúng nó sống còn.
Là Giải Phóng đã hoàn thành sứ mệnh.
Tôi khóc thét…!
Thế hệ này sao thanh thiếu niên đành câm miệng hến?
Cúi đầu chờ máy chém đi qua.
Ngước mặt lên đi!
Nghe tiếng nói ông cha.
Nhục quốc thể khi sơn hà vào tay bọn cù bơ cù bấc
Ngàn năm trước tổ tiên mình nằm gai nếm mật.
Vót tầm vông giữ làng, giữ đất.
Bạch Đằng Giang cắm cọc chờ nước ròng,
Lý Tướng Công lẫm liệt oai phong,
Đọc lời hịch:
Nam quốc sơn hà nam đế cư.
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm.
Nhữ đằng hành khang thủ bại hư.
 
Nguyễn Thế Giác

No comments:

Post a Comment