Friday, June 5, 2020

QUÊ HƯƠNG NÀO THƯƠNG NHẤT . Đăng Nguyên

QUÊ HƯƠNG NÀO
...  THƯƠNG NHẤT
 
Em sinh ra ở Mỹ
Không biết buồn Việt Nam
Ngày ngày nghe mẹ kể
Đêm đêm thấy cha than.
 
Nước Việt Nam nhỏ bé
Nhưng tình yêu chứa chan
Bốn nghìn năm dựng nước
Bao trang sử huy hoàng.
 
Trên đồng lúa chin vàng
Líu lo đàn chim hót
Vườn cây xanh trái ngọt
Bao quanh lũy tre làng.
 
Quê hương bao huyền thoại
Chiến tranh gieo điêu tàn
Đời cha đi chinh chiến
Ngậm ngùi thân nát tan.
 
Hồn thơ ngây trẻ dại
Em thích chuyện hoang đường
Mẹ dào dạt tình thương
Cha vấn vương hồn nước
 
Lớn khôn em hiểu được
Tình máu đỏ da vàng
Thì cha không còn nữa
Hồn phiêu du Thiên Đàn.
 
Em sinh ra ở Mỹ
Không biết buồn Việt Nam
Em có hai quê hương
Quê hương nào thương nhất!
 
Đăng Nguyên
Texas, Đêm buồn Tháng Tư 2020
 

Xuân Trên Phím Đàn” - Mây Tím ( MM)

Chuỗi Ngọc Tình Thơ “120”

       Xuân Trên Phím Đàn

    Màn đêm huyền ảo lững lơ
Phím đàn ngân nhịp đợi chờ vu vơ
    Vương tơ nốt nhạc ơ hờ
Bên giòng sông mộng thẫn thơ với tình

     Ngàn sao tinh tú lung linh
Nghiêng mình diệu vợi đắm chìm trời cao
    Người ơi mơ ước ngọt ngào
Bao giờ tình hỡi thương trao cuộc đời

    Chơi vơi khúc nhạc buông lơi
Thuyền trôi lướt sóng biển khơi mơ màng
    Vương làn mây tím miên man
Ngỡ ngàng sương trắng nắng vàng thênh thang

     Màn đêm huyền ảo dịu dàng
Dáng người yêu dấu lướt ngang phím đàn
    Mơ màng tiếng nhạc lang thang
Xuân về trên phím tơ đàn buông lơi...

Arna 5.5.2020
Mây Tím (MM)
“VTAH”

Thơ Võ Đại Tôn "Sông Con Về Biển Mẹ"

SÔNG-CON VỀ BIỂN-MẸ

Cuối đời dòng Sông-Con
Vẫn mong về Biển-Mẹ.
Đời lưu vong chiêm bao hằng ru khẽ
Lời ca dao qua dâu bể muôn trùng.
Mẹ đi ngàn dặm lao lung
Gánh con bao nẻo chập chùng nước non.
Chân đau đá núi đã mòn
Nghìn năm thơm Sử vì con dãi dầu. 
Mẹ đến từ đâu ?
Động Đình hoang dã.
Dấu chân Giao Chỉ hằn sâu vết đá
Nuôi con dựng Nước trời Nam.
Sỏi đá cằn khô bừng ngát hương trầm
Từng khe núi vươn mầm thơm lúa mới.
Mặt trời phương Đông vàng son chiếu rọi
Luống cày sâu dựng cõi xây bờ.
Dạy con từ thuở còn thơ
Lớn lên đừng quên giống Việt.
Một nghìn năm bền gan tuế nguyệt
Mẹ còng lưng gánh gạo nuôi con.
Giữ nguyên đất nước vuông tròn
Dòng sữa Mẹ không pha màu tạp chủng.
Lời Mẹ ru giữa ầm vang tiếng súng
Tám mươi năm con vẫn ngẩng cao đầu.
Mẹ dẫn con đi, vượt lũy hào sâu
Trời kháng chiến đưa Thu vào lịch sử.
Bao rừng thiêng núi dữ
Thành hoa gấm quê hương
Mặt trời say bừng mọc ở Nam phương !

*
Nhưng rồi cảnh tang thương
Xẻ đôi tình của Mẹ.
Hai mươi năm có lẻ
Luống cày phơi vỏ đạn, đất cằn khô.
Máu xương con trong hoang lạnh nấm mồ
Trời khổ nạn, Mẹ ngồi ôm mặt khóc.
Một nửa đàn con đọa đày Dân Tộc
Quên nghĩa tình chung bọc Tiên Long.
Đất trời Nam suối máu tuôn dòng
Vung tay giết, thỏa tiếng cười Vô Sản.
Lũy tre nghèo trong hoang tàn lửa đạn
Đời quê hương chống nạng biết về đâu ?
Tháng Tư Đen trời tang trắng thảm sầu
Nghe máu khóc giữa cờ thâm đỏ máu.
Sóng trùng dương thành mồ sâu chôn gìấu
Bao đời con trong khổ nhục kinh hoàng.
Mẹ ngẩn ngơ tìm phương Bắc rừng hoang
Nơi con sống trong lưu đày mê sảng.
Vòng oan khiên kiếp nạn
Vây bủa đến ngày nay.
Góc công viên Mẹ vẫn bị còng tay
Khi khát vọng chỉ là mong được sống.
Giữa màn đêm bên nhà cao cửa rộng
Mẹ nằm co, mơ giấc ngủ bình yên.
Ác mộng triền miên, rên xiết gông xiềng,
Đơn khiếu kiện phơi bày trong sọt rác.
Văn Hiến chìm sâu, ngời cao đỉnh Ác
Mẹ trầm luân, thân vạc biết về đâu ?

*

Nhưng một ngày mai, hoa thắm muôn màu
Xuân sẽ đến, Toàn Dân vui trẩy hội.
Triệu dòng Sông-Con chảy về chung lối
Vào bao la Biển-Mẹ sóng tình say.
Ôm đàn con trong hai cánh tay gầy
Nghe tiếng hát bừng lên từ hoa cỏ.
Màu máu tươi cờ đỏ
Không còn phủ quê hương.
Đàn em thơ vui tiếng sáo sân trường
Bài học mới “Tình Người” thơm nét đẹp.
Trái tim Việt Nam không còn nung thành thép
Máu luân lưu trong Biển-Mẹ tươi hồng.
Lúa “Nàng Thơm” duyên dáng tỏa hương nồng
Bên đồng ruộng điệu hò chen vọng cổ.
Theo khói cơm chiều chim bay về tổ
Mẹ à ơi dìu vợi tiếng ru con.
Vành nón em che nửa mặt nghiêng tròn
Trăng hò hẹn bên cầu ao, giếng nước.
Từ bao nghìn năm trước
Sức mạnh của Lòng Dân
Khi vùng lên - Lịch Sử phải xoay vần
Bình minh đến rạng ngời Xuân Dân Tộc.
Trời quê hương sẽ không còn tiếng khóc
Mẹ mừng vui bên khóm trúc cười duyên.
Đến muôn đời Mẹ vẫn mãi là Tiên
Tình Biển rộng ôm ba miền Tổ Quốc.
Đường tương lai Xuân về thơm nẩy lộc
Núi sông này linh hiển mãi Hồn Thiêng.
Vườn Tự Do vươn quả ngọt Nhân Quyền
Cùng Nhân Loại giữ nguyên màu Thăng Tiến.
Hàng triệu lòng Dân chung lời Tâm Nguyện
Giữ Xuân hồng tươi sáng mãi non sông,
Đời Sông-Con về Biển-Mẹ chung dòng.

Võ Đại Tôn

Phương Nam nắng ấm . Hoàng Phượng, Washington, D.C.

Phương Nam nắng ấm
 
Quê làng bát ngát hương cau
Trải dài xanh biếc một màu mạ non
Thuyền về câu hát véo von
Mái chèo khua nước, sống dồn lao xao
Sông dài cá biệt tâm hao
Chờ nhau ai biết kiếp nào trùng hoan?
Ai về bến Lức - Long An
Mỹ Tho trái ngọt, Tiền Giang Hữu tình
Ai về Mỹ Thuận, Trà Vinh
Vĩnh long tha thiết , bình minh mặn nồng
Cần Thơ gạo trắng nước trong
Giáp vòng lục tỉnh, phải lòng người thương*
Về Cà Mau cuối ngả đường
Sóc Trăng, ngả bảy quê hương ngọt ngào
Bạc Liêu sông nước dạt dào
Gái quê giặt áo bên cầu xinh xinh
Vườn cây, ruộng lúa mông mênh
Long Xuyên, Châu Đốc đừng quên tìm về
Hà Tiên, Rạch Giá hẹn thề
Phương Nam nắng ấm, tình quê đậm Đà
Saigon, hòn Ngọc của ta
Văn minh rực rởm, chan hoà nhân sinh
Anh đi lục tỉnh giáp vòng*
Đến đây trời khiến đem lòng thương em.
 
Hoàng PhượngWashington, D.C.

MỘT CHỮ TÂM: Kính dâng Mẹ . Kiều Mộng Hà, Washington, D.C.

MỘT CHỮ TÂM
Kính dâng Mẹ
Người đã dạy cho con Yêu vạn vật
trong đất/trời bằng trái Tim tinh khiết.
Dẫu khổ mồ côi mười chín năm
Đêm về lệ thấm chảy âm thầm
Thương di ảnh Mẹ hiền-nhân-ái
Kính nét tượng Ngài QuánThếÂm
Kẻ đói: gạo chia năm Ất Mão
Người đau: thuốc nhín Bảy Mươi Lăm
Thực hành bố thí Ba La Mật
Giữ lại trong lòng một chữ Tâm
 
Kiều Mộng Hà
Washington, D.C.