Wednesday, May 31, 2017

Bắt nắng

Bắt nắng
 
Tháng Năm.  Nắng theo Hạ về!
Vài giọt nắng lung linh tìm về hôn nhẹ lên suối tóc ai, tuởng chừng như những sợi tơ vàng óng ánh, đang trải dài trên dòng suối lặng lờ trôi.
 
Hè về bông hoa đua nở.
 
Tacoma, nơi tôi đang cư ngụ, vào tháng này những vệt nắng bắt đầu len lén bò vào khung cửa sổ, từ tờ mờ sáng,
như chân chim nhẹ bước lăn tăn trên thảm cỏ xanh non trước sân nhà.
 
 
Nắng,  ngày này qua ngày nọ.  Càng có nắng làm cho tôi thấy thèm được mặc quần ngắn mỏng, đi chân không trên cát, dọc theo bãi biển Nha Trang để hưởng lại không khí mát dìu dịu, se se lạnh của vùng trời, biển, mây nước, quê tôi, Nha Trang, noi tôi cất tiếng khóc chào đời với lời ru vỗ về của Mẹ, với tiếng sóng vỗ thì thầm bên hàng dương soi bóng.
 
Ở đây, thành phố Tacoma này, vào mùa Hè, Ông mặt trời không chịu đi ngủ sớm.
Đã gần 10 giờ khuya rồi, mắng vẫn còn luyến tiếc, vỗ nhè nhẹ, như nắng chiều quê tôi, nghe thoang thoảng mùi lúa chín tràn về thơm phưng phức, pha lẫn với mùi nước biển nghe mằn mặn đôi môi.
 
Vào mùa này, nắng chờn vờn vì chưa ru được giấc ngủ no say, dường như lúc nào cũng còn muốn nô đùa cho thỏa thích.
 
Ở đây nhà nào cũng có vườn sau với trăm hoa nở rộ cành khi Hạ về.
Nhưng tôi chưa có khi nào treo võng nằm đong đưa một mình, ở vuờn sau, để nghe bày chim đâu đó bay về, ca hót, như cây lá chuyện trò lao xao.
 
Mùa Hè ở đây, nóng khủng khiếp nên mọi người đều ăn mặc rất đơn giản; quần cụt, áo ngắn tay.  Có nhiều cô mặc áo tắm mỏng, hở hang không phủ che, để lộ bộ ngực cao đầy, nổi bần bật giữa buổi trưa nắng chói rọi làn da trắng ngần dưới ánh mặt trời gay gắt.
 
Tacoma, cũng có biển. Nhà tôi chỉ cách biển có 10 phút lái xe.
 
Hai mươi lăm năm rồi, tôi chỉ tìm thăm biển Tacoma có mỗi một lần; vì biển không thơm ngon như Biển của quê tôi. Vòng tay biển Tacoma hững hờ, không ôm chặt được bờ vai tôi trong vòng tay ân tình của Biển. Môi Biển không nồng, không mằn mặn để có thể giữ được tôi dài lâu hơn. Biển ở đây,  không có những cành tra che bóng mát. Bàn tay của Biển không trao cho tôi được mọt miếng ổi chua ngâm cam thảo, để khi tôi chấm muối ớt, rồi cắn nhè nhẹ nửa miếng, trao cho ai đó nửa miếng còn lại, đưa vào môi để nghe môi của hai đứa tê dại truớc đầu luỡi.
 
Biển ở đây, toàn là những người xa lạ ...
Chào nhau cũng ú ớ rồi bỏ đi biền biệt.
Tôi cố nhìn về phiá bên kia bờ xa xa, thiên hạ tứ xứ, bà con, dòng họ của các thiên thần thiếu vải, nằm khỏa thân, thườn thược, phơi mình trên cát trắng.
Tôi lặng thinh lén nhìn, xương tủy đi hoang. Tôi nghe những hốc thịt muốn vỡ tung như thủy triều đâng... Oà vỡ!
 
Cơn mộng mị vẫn còn thôi thúc.
Tôi vội kéo Thiên Thanh sát vào lòng ngực.
 
Nắng chiếu lung linh trên mái tóc điểm sương trắng của nàng. Tôi vội bắt những hạt nắng đang ngủ trên vai nàng. Tôi bẻ nắng ra thành hai hạt nhỏ vỡ vụn và quăng vào dòng kỷ niệm xa xưa... của tuổi đời sao qua rất vội! Hồi đó Thiên Thanh mười tám và tôi hai mươi mốt tuổi đời vừa tròn ba tuổi lính.
 
Nắng vỡ vụn thành những hạt thủy tinh nho nhỏ, chờn vờn bay theo những năm tháng thật xa xưa, mà tôi cứ ngỡ như mới đêm nay, trong một khoảnh khắc lưu đày, dáng Thiên Thanh vẫn còn đang ngờ ngợ trong tiềm thức mà ai đó còn ngoi ngóp trong ngăn tim của tuổi mộng mơ...
 
Phải rồi, sáng hôm đó, dưới ánh nắng như tim vỡ, xuyên qua cửa sổ, tóc Thiên Thanh có những vệt sáng long lanh như dòng suối chảy lóng lánh trên vai gày của nàng, có vài sợi tóc may nghiêng ngã, mơ hồ.
Tôi tiến gần đến chỗ con bé Lọ Lem, con Biển, nàng Thiên Thanh đang ngồi học, tôi chết lịm trước dáng học trò của nàng.
Thiên Thanh vẫn hồn nhiên dưới vòm trời có
 nắng hanh như mái tóc đầy sao, tựa như dát bạc.
 
Tôi đứng sau lưng Thiên Thanh, khi những vầng mây trôi, làm cho ánh nắng đang nằm trên tóc Thiên Thanh chảy dài như một dòng sông ký ức của tuổi thơ. Tóc Thiên Thanh lốm đốm sợi vàng, có vài sợi óng ả như tơ lụa đang giăng.
Bất giác tôi thỏ thẻ với nàng:
"-Đẻ anh bắt nắng đang ngủ trên tóc em nghen?"
 
Thiên Thanh ngước lên nhìn tôi. Mắt Thiên Thanh to tròn như hai viên bi của vùng trời huyền thoại, sâu hun hút đã đưa hồn tôi chết lịm trong mắt nàng.
Thiên Thanh ngỡ ngàng đáp:
"- Anh! Đừng làm em sợ!"
Từ ngày đó, đôi mắt  Thiên Thanh với mái tóc óng ả những sợi tơ vàng, bao giờ cũng hiện hữu trong ngăn tim tôi...
Duy Xuyên
Tacoma
29/05/17

No comments:

Post a Comment