Friday, August 4, 2017

PHƯỢNG TÍM-DX

PHƯỢNG  TÍM
 
Theo anh nghĩ, mỗi người, đều có một người tình, để nhớ, để thương, để rưng rưng giọt buồn.
Riêng anh, anh có những đêm trăng bên Quán Cà Phê Chiều Tím Nha Trang và anh cũng có đôi mắt Phượng để nhớ, để thương.   Anh còn có tên Phượng để thầm gọi...trong những đêm về sáng, chờn vờn, mất ngủ.
 
Phượng ơi, đêm nay, anh không thể nào ngủ được.  Giấc ngủ đến với anh sao mà chờn vờn, tràn đầy mộng mị. 
  
Anh đã thức suốt đêm để tìm câu trả lời mà em đã hỏi, khi hai đứa mình ngồi nghe tiếng thông reo, tiếng chim hót lao xao bên kia bờ Suối Hẹn, lúc anh nghiêng người ngắt một cánh hoa cà vừa mới nở dọc theo dòng suối. Anh đã trao cánh hoa cà màu tím đó cho em.  Anh thì thầm bên vai em:  "Anh yêu màu tím hoa cà."
Em lại nụng nịu, hờn dỗi hỏi anh: 
“Anh yêu màu tím hoa cà trước, rồi sau đó mới yêu màu mắt em.  Hay anh đã yêu mắt em, rồi mới yêu màu tím hoa cà?"
 
Phượng ơi!  Thật tình mà nói, anh đã yêu suối tóc em trước, rồi sau đó anh yêu màu mắt em và cuối cùng anh mới yêu màu tím hoa cà.
Phượng!  Anh cũng muốn nói với em, nói một cách rất thành thật cảm nhận của con tim mình. 
 
Thành phố Tacoma, xứ lạ, nơi anh đang cư ngụ, ngôi trường Nữ Trung Học, trên thành Phố Biển ngày xưa của thời mộng mơ, cũng có rất nhiều tà áo tím như thị trấn Paris buồn tênh, nơi em đã sinh sống, cũng có rất nhiều hoa cà sắc màu tím, khoe mình trong nắng ấm tràn về.  Nhưng  anh chỉ thấy, màu mắt Phượng, vẫn còn hằn sâu trong trí óc, từ thành phố Tacoma, trải dọc, xuyên suốt cả một đoạn đường bay thật dài, tìm về Paris, nơi em đang cô đơn, có dòng song Sein, anh chỉ thấy duy nhất:  "Màu Tím Của Mắt Em!  Màu Mắt Mà Anh Đang Mãi Miết Đi Tìm! 
Đôi mắt em xôn xao bờ ký ức. Tình anh yêu em như nắng vỡ bờ môi.
Đêm nay, anh thấy cả một khung trời tiếc nhớ...
 
Phượng!  Đã hơn một lần, anh vội vã tìm về xóm cũ thăm em.
Trên một chặng đuờng xe thật dài, anh nhớ lại suối tóc em!  Răng môi em, thúc giục.  Hành trình vội vã. 
Đường về nhà em, xa ơi!  Thật xa ...
Anh nhìn xuống một thung lũng trải dọc dưới chân đèo.  Bỗng nhiên anh thấy nhớ em vời vợi. 
Nhiều lúc không tự chủ được, anh mơ ước mình có được đôi cánh chim huyền thoại, bay nhanh về suối cũ, đậu nhẹ trên môi em. 
Khi nhớ em hồn anh như thác loạn.  Nhớ môi em, như hoa nở một ngày xuân.  Nhớ suối tóc em, như dòng sông uốn khúc.  Rồi hằn sâu vào khối óc ai đây. 
 
Con đường đến chỗ em đang làm, anh đã đi qua một vài túp lều tranh lụp xụp, xiêu vẹo, trong vườn có trồng mấy hàng cà bông tím, tỏa mùi hương thơm dìu dịu.
Vài con bướm, sắc màu sặc sỡ, đang chờn vờn, ngấp nghé muốn trao tình cho nhau, nhưng còn e ngại, rụt rè, suốt buổi sáng sớm, mà các hạt mưa đêm còn đọng lại đâu đó trên những chiếc lá xanh, như những hạt kim cương lóng lánh, chưa kịp vỡ tan trong nắng ấm đầu mùa.
 
Dọc theo con đường, đất đá gồ ghề, lồi lõm, có hàng huyết phượng đang ngủ, lá cành trơ trụi, gốc phủ rêu xanh.  Có tiếng chim chích choè vừa hót lao xao, rủ nhau làm tổ, chuyện trò tíu tít như anh và em lâu ngày mới gặp.
Trong các vòm lá xanh, vài vệt nắng buồn, đang hanh vàng cuối ngày, lung linh giọt sáng.
 
Anh tìm đến  chỗ em làm.  Phượng ngồi trong phòng, bờ mi khép kín sau cánh cửa sổ. 
Hôm đó, em mặc áo ngắn tay màu tím hoa cà.  Tóc em cũng chải ngược về phía sau như ngày xưa muôn vàn dấu yêu ấy.
 
Anh nhìn vào, Phượng đang bận bịu, cặm cụi viết lách.  Đầu em nghiêng nghiêng, mắt liêng liếc, chăm chú nhìn vào quyển sổ Nhật Ký Chi Thu.  
Nét mặt em trầm tư như đang cắm cúi tìm kiếm những con số chằng chịt nhảy múa trên trang giấy.   
 
Gọi tên em!  Anh không thấy em ngẩng đầu lên.   Một chập lâu sau, em vẫn còn ngoáy ngoắt viết. 
Anh gọi tên em một lần nữa, nhưng em vẫn lặng thinh.   
   Anh lặng lẽ hồn buồn tim lạc lõng. 
 
Anh về nhà em ngồi chờ, vì giờ tan sở cũng gần kề.   Đường về nhà em thật dài, vài bức tường, quét vôi vàng, đất đá gập ghềnh.  Cuối con đường, trải dài ra tận bờ sông Cái,  có tiếng nước reo róc rách, tiếng gió vỗ thì thầm. 
 Hạnh phúc của anh có những niềm vui, có những nỗi buồn và tình yêu của anh trao cho em, vẫn còn là những cái gì thật mong manh, như những hạt sương dễ vỡ và tình yêu của  em đối với anh dường như cũng thật lênh đenh như chiếc lá cô đơn đang nằm chênh vênh, trơ trọi, trên vũng nước mưa, đọng lại rải rác bên vệ đường.
Tình yêu mà anh đã trao cho em, như một đám mây đang bay lơ lửng, thật thấp trên vòm trời tím, để đến một lúc nào đó, bầu trời không vui, gặp cơn gió lạnh, mưa lũ ào ạt kéo về làm buốt lạnh mấy cụm mây lang thang cuối trời sẽ rơi lệ xuống, từng giọt, rồi đọng lại đâu đây, hóa kiếp thành rêu xanh, lịm chết trên thân cây cổ thụ nằm bơ vơ bên kia sườn đồi.
 
Vừa về đến nhà, Mẹ em chạy vội ra cửa, ôm anh vào lòng, báo tin, em đã đi xa, trong một chuyến vượt biên của một chiều mưa rất lạ, khi những giọt nắng cuối ngày vừa len lén tràn ra đầu ngõ…
Trong cơn xúc động mắt nhòa lệ, Mẹ em nghẹn ngào, mếu máo từng tiếng một.
"Phượng ... đã đi xa!  Đã đi xa rồi!"
Mẹ ngẩn mặt nhìn anh, nước mắt đầm đìa.  Anh xiết nhẹ vai Mẹ.  Đây là lần đầu tiên anh nghe
được tiếng khóc nghẹn ngào của Mẹ.  Anh ngậm ngùi, giọt lệ rưng rưng, chảy dài trên gò má gầy vì tháng năm mong chờ...
 
Anh những tưởng, khi ra khỏi trại tù, anh sẽ được trông thấy em.
Bật khóc.  Bàng hoàng nhận ra sự thật.  Vĩnh viễn xa Phượng rồi!  Tuyệt vọng!  Anh chỉ biết khóc nghẹn ngào trong tức tưởi... 
 
Im lặng! Cực kỳ đau khổ!  Tim anh đau nhói. 
Nước mắt tràn mi!  Nhạt nhòa trong tiếng tức tưởi.  Anh ôm vai Mẹ run rẩy.  
  
Sửng sốt truớc tin buồn vời vợi, không nói được một lời an ủi nào với Mẹ. 
Anh ngậm ngùi, vội vã ra về. 
Đường về  thật dài và quạnh hiu quá đỗi.  Anh phải băng qua vài thửa ruộng rau muống, bùn xềnh xệch, đất đá chênh vênh, gập ghềnh, lỗ chỗ những vết bom đạn đao xới của chiến tranh còn sót lại.
Con đường vắng tanh, lâu lâu mới thấy một vài người đang ì ạch, gánh gồng đất đá, lếch thếch đi về phía cuối chân trời xa xa.
 
Anh bước ven đường, một cành Phượng rũ, anh ngắt một cánh hoa, màu tím, đưa lên môi mà tưởng chừng như anh đã hôn em với những tháng ngày xa xưa, bên bờ Suối Hẹn.
Anh gọi tên em!  Gọi tên Phượng mỗi ngày vẫn chưa đủ.  Nay tìm em!  Quá khứ lại lũ lượt tràn về trong tiếc nuối.  Nghe văng vẵng triền miên niềm thương nhớ.   Tìm Suối Hẹn!  Người ấy có còn đâu! Phượng đã bỏ anh, đi xa rồi!
 
Anh lủi thủi lê gót trên đường về. Bầu trời xám xịt.
Anh đứng ngỡ ngàng trong giây lát rồi trở lại nhà em lần nữa, anh quỳ lạy Mẹ em lần cuối… mắt Mẹ nhòa lệ … Mẹ đang khóc.  Lệ lưng tròng.   Anh cũng khóc theo Mẹ. Vài giọt nước mắt rung rinh giọt buồn, tưởng chừng như đã đọng lại
thành những hạt cẩm thạch tím.  Anh thì thầm bên Mẹ: -Con sẽ đi tìm Phượng cho bằng được.
Hồi đó, trước khi vào trại tù, anh đã vuốt tóc Phượng, tóc em óng ả sợi tơ vàng, như dòng thác suôi về cơn mộng mị.
Phượng ơi!
Chuyện tình nào lại không đam mê!
Anh biết em cũng đã cất giữ những kỷ niệm về anh như anh đã từng nâng niu, ấp ủ những ngày yêu dấu mà em đã dành cho anh cái hạnh phúc vô cùng to lớn đó.
 
Lùi lũi ra về.  Đuờng bằng phẳng nhưng anh tưởng mình đang đi trên vực sâu thăm
thẳm.  Chân anh bước lảo đảo như người say rượu.  Trí óc căn thẳng.  Nỗi đau dằn vặt chen lẫn buốt giá tột cùng thân thể.  Anh biết từ nay mình phải sống với những ngày đơn độc thật buồn tênh vì không có em.  Giá rét sẽ tràn ngập tâm tư anh với cảnh đời ảm đạm.
 
Phượng ơi!
Không bao lâu nữa, anh sẽ giã từ Thành Phố Tuổi Thơ, để trở về xứ lạnh quê người, quanh năm, tuyết phủ, giá băng, mưa rơi hoài không dứt, tiểu bang Cao Nguyên Tình Xanh. (*1) 
Nào ngờ đâu hôm nay mình đôi ngả.  Em ra đi!  Anh ở
l ại bên xứ người  bơ vơ! 
 
Trên đường về, rừng thông bạt ngàn với nhiều cây phi lao đang xòe cánh nở hoa trắng xóa như người lính đang phủ khăn sô.
Bên kia là vách núi, có vài cụm đá thẳng đứng cheo leo.  Một vài vầng mây tím bay thật thấp giữa lưng đèo, tưởng chừng như anh và em đang lang thang trên ngọn đồi, sau dòng suối xưa.   
        
Chiều xuống, ánh sáng mênh mông, tràn ngập cỏ cây phía trước mặt.  Rừng cây thấp thay lá, lốm đốm vài vệt nắng vàng của cành lá sắp rơi rụng.  Một vài vũng nước đọng, rong rêu còn sót lại nằm cô đơn một mình, như tình lận đận mà em đã trao cho anh bên bờ Suối Mộng, cạnh phiến đá trắng quạnh hiu.  Em còn nhớ không em? Và nơi đây, anh còn nợ em!
Anh còn nợ em cả một khung trời hoài niệm.
 
Phượng!  Tacoma!  Nơi anh đang ở buồn hiu!  Ở đây vẫn có những cơn mưa ngâu, mùa Hạ bất chợt kéo về, cũng như trong tâm hồn anh chợt có Phượng với  những nỗi buồn bất thường.  Đêm đêm dưới ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, anh tìm đôi mắt em trong tĩnh lặng.  Nhắm mắt lại để giữ nguyên vẹn hình ảnh đó khỏi xóa nhòa trong trí nhớ và đêm nay trong giấc ngủ, hồn anh chết lịm trong mắt em. 
  
Nơi anh ở, trước sân nhà, mấy đóa hoa hồng đang nở búp, rải rác vài nụ vàng. Từ khung cửa sổ, anh nhìn ra vườn cây, ở đó có khung trời mộng mị.  Bầu trời đầy sao khuya lấp lánh.  Ở đó có hàng rào bông giấy tím, gió đang lung lay lá cành.  Ở đó cũng có những cành dừa đang nghiêng nghiêng đổ bóng, in hình trên nền đất phẳng phiu, như tóc em  xõa dài trên cát, mà hồi đó anh thích gối đầu trên tóc em, thả hồn mình trong im ắng, dại khờ.  
 
Trên cánh cửa sổ, có một vài giọt mưa long lanh đang đọng lại chảy từng giọt ngoằn ngoèo.  Mưa hoài!  Mưa không tạnh ngoài trời.  Nỗi buồn lên mênh mông.    Và mưa!  Và buồn!  Và thương nhớ Phượng đây? 
 
Anh dùng ngón tay trỏ, vẽ mắt em trên cửa kính, như những ánh sao rơi, dưới có vài giọt nước mưa lăn tăn, như em đang khóc.  Buồn bờ mi khép kín.  Khung trời cao, mắt em rõ như những vì sao rực sáng.  Và vùng trời đó, mắt em buồn rười rượi. 
   
Phượng, đêm nay anh kể cho em mghe, chậu hoa tiểu muội màu tím, anh mua ở vườn ươm về hồi cuối tuần, treo ở bên trên cánh cửa sỏ.  Hồi giữa đêm, lúc anh thức giấc vì nhớ em.
Chậu hoa đã nở một bông hoa quyến rũ.  Cánh hoa từa tựa màu mắt Phượng.
 
Phượng ơi!
Anh cũng chẳng bao giờ  thèm hỏi ý kiến em.   Đừng giận anh, Phượng nhé!  Anh sẽ ngắt từng cánh hoa màu tím, ép từng  trang trong Tuyển Tập Từng Đêm Thao Thức.
Anh cũng chẳng bao giờ gởi Tập Giấy Hồng Viết Mực Tím đó cho em đâu! 
 
Đêm đêm mỗi khi mất ngủ, anh sẽ lật từng trang, gặm nhấm mắt em trên từng trang giấy nhỏ, để không bao giờ anh có thể quên được cô bé ngày nào bên Chiều Tím, với ánh mắt em bỡ ngỡ khi mình mới quen nhau.  
Đêm hôm qua anh lại mơ thấy em bên dòng suối với ánh mắt có nỗi buồn u uẩn chất chứa cái nhìn xa xăm.
Hạnh phúc đong đầynhư Chuyện Tình Diễm Tuyệt, như môi em hé nở nụ hồng.  Anh ẵm em đi dọc theo sườn đồi đầy hoa Phượng tím nở rộ.  Sau đó chúng mình khuất trong đám hoa dại và anh nghe thấy môi em dịu ngọt, hằn sâu từng tế bào mà giác quan và trí óc anh tê dại.  Thời gian như dừng lại trong giây phút ấy.
 
Phượng, tên em là hoa, là  Hai Hoa Phượng!  Em đã xa anh rồi!  Chỉ có một mình anh nhớ em.  Và nơi đây một mình anh ngồi nghe kỷ niệm buồn.  Để mộng du với những buổi chiêm bao.  Để hồn anh dìu em vào con ngõ hẹp.  Dáng em thon. Tóc xũa trên vai gầy.   Chân chim em bước lao xao.
Người tình đi xa, bỏ Chiều Tím bơ vơ. 
Nơi em đang sinh sống  có vành trăng khuya như đêm nào bên bờ Biển Mộng, của Thành Phố Biển! Có sân ga Nha Trang buồn! Có Cà Phê Chiều Tím, trên đường Hai Chùa  không em?  Và nơi đó!  Có ai đón em về với niềm vui bất chợt không?  Có ai ru em trong giấc ngủ thật mê say?  Có ai dìu em trong cơn hoan lạc.  Có ai quỳ gối van xin em như anh không? 
 
Giờ đây anh mong em từng giờ, nơi thành phố lạ.  Nơi đây anh nhớ em triền miên.   
 
Người tình còn xa, ánh mắt buồn tênh.  Khối ưu hoài anh vẫn còn vươn mang từng ngày qua...
Nhớ làm sao đôi mắt em, rực sáng giữa ngàn sao, mà anh hằng mơ ước, được ngủ thiếp đi trong mắt em.
Làm sao anh có thể quên được, mắt em to, tròn như hai viên bi, với chiều sâu hun hút, của vùng trời huyền thoại.
Nỗi nhớ kéo dài trong những ngày chờ mong thăm thẳm, rất xa, mà anh tưởng như rất gần … trong những đêm về sáng, chập chờn với ánh mắt buồn hiu của em.  Anh cố nhắm mắt lại, để giữ nguyên màu mắt em trong mắt anh.
 
Chấp cánh cho hồn bay theo từng dòng dĩ vãng, chập chờn, quấn quít, gần gũi và nhớ thương vô vàn, mà sao đời anh bỗng dưng buồn tênh, như một chiều không nắng, bên sân ga Paris buồn hiu hắt, có người lính cũ, đứng cô đơn,  tìm dáng em trong đám đông của hành khách, từng cặp song đôi. Anh lẻ loi vì không có Phượng!
 
Phượng ơi!  Anh ước mong mai sau trong tiếng reo của những cành thông, tiếng thì thầm của sóng vỗ, tiếng gió rừng ru nhè nhẹ, bao la bát ngát, có lần nào lời nguyện ước yêu nhau, tên Phượng và tên anh, âm vang nghe thoang thoảng, vọng về từ núi rừng dạt dào, tình yêu thấm đượm… quê nhà.
 
Bỗng nhiên đêm nay, anh nhớ Biển Mộng. Ước gì ngay bây giờ, anh được dìu  Phượng, đi dọc theo con đ ường mang tên em, hay thả bước chân lang thang, ven theo con suối nhỏ, nước tràn vào bờ, để nghe những hạt nước li ti bắn vào da thịt, phớt nhẹ lên tóc em, mà nghe hơi thở em mằn mặn.
 
Mãi đến bây giờ, anh vẫn còn mường tượng đuợc, về những gốc Phượng tím, hình dáng như cánh quạt, con đuờng về nhà em, có quán cà phê Chiều Tím tràn đầy thơ mộng, anh đã dìu em nhẹ bước trên những chiếc lá me vàng khô nghe xào xạt, như tiếng lòng em mở hội.
 
Đêm nay, bỗng nhiên anh thầm gọi Phượng đâu rồi? 
Có những chiều mưa giăng giăng, bên bờ Biển Mộn, mờ nhạt bóng mây, đã ghi dấu muôn vàn kỷ niệm đẹp, đáng yêu, đáng nhớ, dễ gì quên.
 
Đêm hôm đó, Phượng nhìn mông lung.  Anh đắm đuối thả hồn mình đi lạc, để bàn tay khe khẽ nâng niu mái tóc mềm, xõa dài trên vai, chải xuôi, bay phớt nhẹ trên gò má em.
Bầu trời lấp lánh ánh sao rừng. Anh ngồi lặng thinh như pho tượng. Ảo giác chập chùng, oà vỡ… cuốn hút hồn thơ.
 
Phượng ơi! Anh sẽ đi tìm em … tìm lại mây ngàn, gió núi, nghe lại âm vang của núi rừng, biết đâu trong âm thanh huyền hoặc của mây rừng, sẽ có tiếng thì thầm, con tim em thổn thức, dội lại từ những vách đá cheo leo, thơ mộng của Hon Chồng.  Tiếng anh réo gọi tên em, khi nắng chiều hanh vàng trải nhẹ, xuống rừng thông, làm xáo động cả một vùng trời mây nước.
Những lần đi chơi, dọc theo dòng suối, tiếng Phượng hát nho nhỏ, ngân dài trong một khoảnh khắc, sóng nước lăn tăn, vỗ trên những mỏm đá cuối ghềnh.  Giọng hát em, ngày tháng thật lênh đenh!  Hồn anh chìm trong tiếng hát ngọt lịm, đe mê, lắng sâu, thật thấp với ảo giác dị thường. Òa vỡ đâu đây!
 
Nha Trang quê mình, mây trời lộng nắng, trăng khuya vằng vặc.  Âm thanh trìu mến của em vang vọng, nghe lồng lộng với mưa đồng nội, vẫn còn lảng vảng dật dờ đâu đó, trên cỏ cây, mà anh cần nghe lại, thấy lại, giữ mãi trong tiềm thức.  Nhắm mắt lại, bóng hình em, thân thương vẫn còn nguyên vẹn trong mi mắt của đời mình.
Trong âm vang đó, em sẽ nhận ra
được tiếng ai đang ghé tai, thỏ thẻ bên nhau, với tất cả tiếng đời trong đó : “ Phượng, tôi … yêu … em!”
 
Anh sẽ dìu em về thăm lại Biển Mộng, ghé lại Suối Xưa, chờ nắng lên cao, tỏa màu đỏ thắm hay là Màu Tím Của Mắt Phượng, để anh
được hong tóc em, khi nắng chiều tìm về, hôn nhẹ trên nụ hồng của môi em, mà nhan sắc em đang trong tuổi gọi mời …
 
Anh sẽ đưa Phượng về thăm lại Suối Xưa, để nhìn lại Hòn Đỏ, Hòn Tre, Cồn Dê, những ngọn đồi thoai thoải, quay mặt đứng nhìn ra rừng xanh biếc, với vài con chim bắt cá đang bay lượn là đà trên sóng nước bạt ngàn.
 
Anh sẽ cõng Phượng qua Suối Mộng … để những đêm thao thức không ngủ.  Anh rủ em, mình đi vòng vòng, dọc theo con suối.  Để nghe tiếng thì thầm của những đợt sóng, như lời tự tình của anh bên tai em ngày nào, còn vang vọng, dật dờ đâu đó hay không?
 
Phượng ơi! Rồi anh cũng sẽ dìu em về thăm lại Tháp Bà thơ mộmg.
 Nơi đây, cũng đã từng ghi dấu kỷ niệm của chúng mình, bao lần hẹn hò khi lần đầu mình mới quen, trao nhau ánh mắt nồng nàn, rạo rực, mình siết chặt tay nhau nhè nhẹ, tìm nhau nụ hôn đầu còn bỡ ngỡ, mà khi xa nhau, âm hưởng bao giờ cũng được vùi sâu, trong tâm tưởng của hai đứa.
 
Anh ước mong cuối cuộc đời, xin chỉ
được một lần đứng sát em bên Suối Cạn.  Anh sẽ chỉ lặng thinh đứng nhìn mắt em, để nhớ lại chuỗi ngày qua, với lòng tiếc nuối về những kỷ niệm êm đềm xa xưa.
 
***
Anh sẽ cố gom hết bóng dáng thân thương của em, còn xót lại trong trí nhớ, để tô đậm những hình bóng đó bằng màu tím, như màu mắt em, cho khó quên, để chúng sẽ sống mãi trong ký ức, thấm sâu trong võng mạc, tụ lại thành những lăng kính, để khỏi bị nhạt nhòa.
 
Anh sẽ có tìm về Paris, bên em , để anh còn có dịp, rủ em mình về Nha Trang, ngồi trên con đo nhỏ, xuôi theo dòng suối trong xanh. Dưới ánh trăng, con đò lờ đờ trôi theo bờ cỏ dại, chen giữa những hàng dừa chi chít, rũ lá rợp trời, trên đuờng anh đua em về quê Mẹ.
 
Anh sẽ rủ em về thăm Cha, để anh được gục đầu bên giường Cha, hay anh phải đứng bên bàn thờMẹ, buồn cho tháng ngày qua, mà mắt Mẹ vẫn còn nhòa lệ, vì hai đứa mình đã rủ nhau đi chơi xa nơi xứ lạ quê người, chưa một lần về thăm mộ Cha, mộ Mẹ.
 
Cũng có thể anh sẽ rủ em, mình băng ngàn, vượt núi, leo theo những dốc đá chênh vênh, để anh truy tầm mộ Cha. Hay em sẽ chỉ lặng thinh, không cất lên được một lời, nghẹn ngào vì những ngôi mộ gầy, nằm dọc theo triền núi Hải Đức, nay đã bị cày xới lên, vì những cơn mưa, lũ lụt tràn về!
 
Anh cũng sẽ dìu Phượng về suối cũ, để đuợc quỳ bên gối em, thỏ thẻ kể cho Phượng nghe, cuộc đời gian truân của một kẻ lưu lạc xứ người và nghe tiếng em tức tưởi thở dài. Hay anh sẽ phải  rủ em trở về Suối Dầu, tìm mộ Mẹ anh, nằm xác xơ, trơ vơ bên thân cây gầy trơ trụi giữa cánh đồng hiu quạnh, để anh sẽ chỉ lặng thinh đứng nhìn, với những giọt lệ tuôn trào, thầm hỏi có lẽ nào mộ Mẹ đó sao!
 
Hay anh sẽ phải dìu em qua dốc cầu gỗ, Phượng bước từng bực cấp một, trèo lên tượng đai Kim Thân Phật Tổ, để em tìm từng lọ hỏa thiêu … chứa đựng một chút hương tàn, xương cốt của Mẹ em đã trở thành tro bụi. 
 
Phượng ơi!
Cuối cùng, anh chỉ xin được một lần nữa, quỳ khóc, van  xin bên chân em. THA LỖI CHO ANH PHƯỢNG NHÉ!
 
Duy Xuyên
Tacoma
 
 
PHƯỢNG ƠI!
 
Tản mạn
Sáng nay nỗi buồn len lén vào lòng! Mạch sầu trỗi dậy tỏa khắp tâm hồn, tôi thấy thèm một điếu thuốc lào. Ước gì giờ này có được những sợi tóc của ai đó, màu hạt dẻ, xềnh xệch, tôi sẽ vo tròn trên hai đầu ngón tay, khẽ đặt thỏi thuốc nhỏ bằng ba hạt gạo lên trên nõ của điếu cày, xé vội mảnh giấy vụn thật dài, bật que diêm châm lửa, để được tận hưởng hương vị ngào ngạt thơm ngon đó!
 
Ánh sáng vàng nhạt của tia lửa soi rõ gương mặt của em tôi, đang đứng bên dòng sông Cái uốn khúc, chảy lờ đờ ra cửa biển, bao bọc thôn xóm, hiền hòa của miền thùy dương cát trắng, thành phố biển Nha Trang, một đời em và tôi ấp ủ… lại hiện ra trước mắt.
 
Mùi thơm của tóc quyện với hương nồng của luống cày vừa mới vỡ, đưa tôi về xóm nhỏ, con đường cái quanh co với những hàng dừa phủ kín, che mưa che nắng bốn mùa.
Nồi cơm  ghé khoai, thơm phưng phức, phảng phất ngọt ngào, dư âm lách tách của tiếng lửa củi reo vui, mơ hồ dường như còn lãng vãng, dạt dào đâu đây.
 
Dĩ vãng xa xưa vang vọng, với nỗi niềm luyến tiếc, bồi hồi, nhớ lại những chiều mưa, ngồi chờ ai bên quán vắng của một thời rất xa mà tưởng như rất gần, mang theo kiếp buồn của tôi trong những đêm giá lạnh. 
 
Hành trình, rồi đây sẽ đầm đìa nước mắt và giá buốt nơi xứ lạnh quê người, thật sự gợi sầu miên man.
Em ơi! Hãy đến với Tacoma một lần, và chỉ một lần thôi, em cũng đủ sợ hãi, trốn chạy... như em, người tình trong tiềm thức của tôi, đã lãng quên, lặng lẽ bỏ mặc tôi một mình, mà hình hài em chẳng còn bao giờ tôi có thể bắt gặp, dù chỉ một vài giây trong giấc ngủ đơn côi và mơ hồ này!
 
Châm lửa vào điếu cày, tôi cố hít một hơi thật dài  tràn đầy lòng ngực, giữ mãi  khói thuốc thật lâu trên bờ môi, nhả ra từng ngụm nhỏ cuồn cuộn trôi đi, thành bóng dáng em như những vầng mây mờ đục, môi em như mảnh voan lụa lững lờ, chơi vơi phía trước mặt, để rồi vụt bay thật xa, lướt nhẹ lên không trung, và dừng lại trên ngọn cây thông đang đứng bơ vơ trơ trụi, lạc lõng một mình trước sân nhà.
 
Em trong chiếc áo dài trắng thướt tha của cô học trò bé nhỏ, trường Nữ Trung Học Nha Trang, hiện về trong gang tấc. Nụ hồng chúm chím. Tất cả đã là cổ tích của một thời thật xa xôi mà sao tôi tưởng như rất gần...Tôi choàng ôm em như trong giấc mộng đêm qua! Em không là mây! Mà có lẽ em là những làn khói thuốc tôi vừa thở ra sẽ dừng lại ở bên trên một tháp canh hiu quạnh, phía bên kia sườn đồi, và cũng có thể em sẽ đáp nhẹ lên gác chuông của một ngôi giáo đuờng nào đó, âm thanh nguyện cầu vang vọng mãi hư không, còn đọng lại hòa nhịp vào khói thuốc, dìu nhau bay tít tận trời cao với giọng em mời gọi: "Em đến đây nè! Nhớ em không?"Tôi muốn mình có được đôi cánh huyền thoại, bay thật nhanh về Trường Nữ Trung Học Nha Trang, quê tôi! Xa cách trùng trùng diệu vợi, rồi len lén đáp thật nhẹ lên tóc em, như cánh chim trời từ đâu bay lạc đến. Anh sẽ nói nhỏ với em, những gì anh chưa nói đuợc của một chiều mưa, em đã hẹn nhưng rồi không đến.
 
Anh cũng sẽ thăm hỏi em vài giây cho đỡ nhớ thương, rồi lặng lẽ ráp đôi cánh thiên thần ấy, vội vã ngược dòng thời gian, nghìn trùng thương nhớ, ngậm ngùi, trả lại em mái tóc màu hạt dẻ, đầy ấp nhung nhớ, lưu luyến không nỡ trở về Tacoma, để còn kịp nhâm nhi ly cà phê buổi sáng, mà sương khuya lóng lánh, còn đọng lại trên đôi cánh chim hải hồ, trong chuyến hành trình vời vợi ấy, rồi bỡ ngỡ biết mình chợt nhớ đến ánh mắt em chờn vờn trong giấc ngủ cô đon.
Tôi muốn gặp lại em, để đuợc ôm em vào lòng mình, cho vơi bớt nỗi nhớ vương vấn ấp ủ trong tâm trí tôi!
 
Chưa bao giờ tôi thích ngồi đợi em như bây giờ. Hình dáng em như những hạt nắng tràn về từ đầu ngõ. Em về tràn ngập niềm vui. Nắng liếm gót chân em tôi, nắng hôn nhè nhẹ lên tóc em. Nắng buồn em bâng khuâng. Nắng đi em muộn phiền. Lời thì thầm bên tai khiến em thẫn thờ...
 
Ở đây, tôi chưa bao giờ bắt gặp những buổi chiều nhàn hạ, ngồi duỗi chân dưới rặng dừa xanh thơ mộng để đợi em tan trường. Ngồi đợi nắng chiều buông xuống, gió và sóng biển cuồn cuộn, lung linh, vẽ lên vạt áo dài ngại ngùng trong cơn gió bay,  Em thướt tha trong tà áo trắng, đang nhẹ bước bên tôi, trên những hạt kim cương lóng lánh, tạo thành vài đám mây hồng, trôi lững lờ, lung linh trên mặt nước.
 
Từng mãng ký ức đan lẫn vào nhau, cho tôi cảm giác êm ả, đến bây giờ vẫn còn hiện về trong tiềm thức rõ nét rồi nhạt nhòa trong hư vô... sự buồn phiền từ chiều mưa em lỗi hẹn dần tan biến vì hàng vạn kỷ niệm dồn dập về
t ình em không dứt. Nó cuộn lấy tâm hồn tôi rồi vỡ tan ra thành những mảnh vụn, thăm thẳm, trong đó tôi nghe được tiếng thì thầm  của em như bọt biển, hình hài em đang nhấp nhô trong những ngăn tim lịm chết mà hồn tôi đang lang thang tìm em khắp ngõ ngách
 
Những đêm bàng hoàng đó rồi cũng qua đi. Nhưng đêm nay tôi vẫn phải cúi mặt, ngỡ ngàng để hồn bỏ ngỏ, chập chờn chữ nghĩa với bóng dáng em nhạt nhòa , con ngõ hẹp, con đuờng tôi ngập ngừng theo sau em về xóm lạ, đang quấn quít quanh tôi.
 
Dáng ai đi học về. Vách tường nhà em quét vôi vàng đậm, kín cửa cao tường....
Tôi như quay cuồng trong nỗi nhớ. Đuờng về nhà em có tiếng thông reo, rạt rào như tiếng Người Xứ Vạn đang dạo những nốt nhạc u uẩn buồn, vọng lại từ vực sâu của ky ức , rồi lời thơ của Lão Tiều, Lão Mục ,  Lão Quan,  Lão Ngư .. thẩm sâu vào hồn tôi!
Thật sự tôi đã mất em rồi từ ngày đó!
 
Nắng chiều đã đưa em đi thật xa... lòng tôi xao xuyến khi chiều về, bồn chồn muốn biết, bây giờ em ra sao?
Rồi bỗng nhiên quá khứ ào ạt tràn về, trong nuối tiếc, với những đêm sương xuống lạnh, mà sao hai đứa vẫn còn lang thang trên con đuờng Duy Tân, rẽ về Ty Ngân Khố Nha Trang. Tôi dìu em về nhà, dưới hàng cây đang ngủ. Vừa đến nhà em, một cơn gió thoảng qua, rồi mưa ngâu đổ về, bất giác tôi cúi xuống, ghì chặt cổ em, tôi cắn những hạt mưa đang đọng trên môi em, mà nghe niềm hạnh phúc uà về tràn ngập tâm tư.
 
Tôi nhặt nửa hạt mưa hình con tim, mớm vào môi em òa vỡ!
  Giờ đây những kỷ niệm yêu thương chỉ còn là bóng dáng mờ phai, nhạt nhòa của quá khứ mộng mơ vẫn mãi trốn chạy. Những bước chân nhỏ xíu như chân chim của em sẽ không bao giờ còn đến với tôi nữa. Nghĩ thế mà lòng tôi thấy se sắc.
 
Hiện thực, những gì của em, thân xác tôi là của hai người khác mà em và tôi chưa có một lần hò hẹn ở tiền kiếp trong một công viên cũng chưa có hoa phượng rơi trong sân trường mà hồi đó em vẫn thường ủ mình dưới góc phượng, chờ tôi đến.
 
Tôi chờ em trước cổng  trường, dáng vóc thanh cao của cô Hiệu Trưởng Bùi Ngoạn Lạc đi trên hiên trường cho tôi cái cảm giác sờ sợ.
Bây giờ thì tôi mới biết, em cũng trang nghiêm như cô Hiệu Trưởng, em cũng thanh thoát như cô Đoàn Thu Cúc, Tổng Giám Thị trong cung cách ăn mặc, nói năng thật chững chạc và chừng mực. Ngần những thứ đoan trang, kết tụ từ những đức tính cao quý đó, mà các thầy cô đã trao cho em, em đã gói trọn và mang ra hải ngoại đến bây giờ đã làm cho cái run sợ của tôi đến hôm nay là ý nghĩa của học đường, mà ngần tuổi này, gần 82 tuổi già rồi đó em, tôi đã chiêm nghiệm không có một nơi nào như ngôi trường mà em đã đi qua, đã rèn luyện cho em nhiều đức tính thật cao quý!
 
Giây phút này, ngồi đây viết lại dòng chữ này, tôi cảm thấy có lỗi với em, không cầm vững tay súng, để giặc thù đổi tên, đổi họ trường em học.
 
Anh xin tạ lỗi với em!
 
Và... hôm nay thật không ngờ! Anh lại bắt gặp em. Năm mươi năm rồi đó! Anh tưởng đã lạc mất em ở góc biển chân trời nào! Tình đã thề non  hẹn biển  như anh đã có em hồi mình chưa quen. Hay định mệnh đã dun rủi cho mình gặp lại nhau, dường như có phép lạ nhiệm mầu vô hình, khi mình chưa biết mặt nhau, tình đã len lén lên ngôi. Có phải vậy không người em gái tôi chưa hề quen!
 
Hay anh đã biết tên em từ thuở cây lá chưa mọc trong ngôi vườn nhà em, rồi anh chờ em sầu hút mắt, mà em thì đang nằm trong bụng mẹ, múm  mím cắn  nhâu mẹ đau..
 
Bây giờ thì em đang nhận ra tôi, đang đứng im ngoài mưa, trong ánh mắt của tuổi trẻ còn lãng đãng trong tôi.
Em e thẹn, mỉm cười, đứng nép sát vào cánh cửa nhường chỗ cho tôi bước vào nhà. Nhận ra tôi, em lại ngơ ngác, chết lặng đi một lúc, vì không ngờ tôi lại đến thăm em thình lình.
Em rất đổi ngạc nhiên vì cứ nghĩ tôi đã chết... nhưng dù thế nào đi nưã, bóng dáng em thật ra chưa bao giờ biến mất trong tim tôi...
 
Duy Xuyên
 
Tacoma
 

No comments:

Post a Comment