Cúi xuống
Cúi xuống cho môi em thật gần
Để tình ta thật xót xa
Cúi xuống để thấy giòng sông xưa và con thuyền mang tóc em trôi đi thật xa
Cúi xuống để nhìn đời hiu quạnh
Và em xa ta thật xa
Cúi xuống bới tìm sợi tóc em rơi trong hoang đường như con thuyền đã trôi đi thật xa
Tóc em giăng giăng như khói sương
Bên bờ sông quá khứ đêm qua
Cúi xuống để khóc tình mình và tóc em đã bay đi thật xa
Tóc em! Huyễn hoặc
Òa vỡ trong ta!
Người Cổ Tích
Hồi đó, những ngày có mây trôi, lang thang trên vòm trời những sáng sớm Chủ Nhật; tôi theo Hạ Vy đi xem Lễ trong một Xóm Đạo.
Hạ Vy bảo tôi:
- Mình chưa là gì với nhau, nên anh phải đi thật xa Hạ Vy, kẻo rồi ba mẹ em biết...
Tôi hỏi Hạ Vy:
- Ba mẹ em biết gì?
Hạ Vy thẹn thùng, ấp úng:
- Biết anh đi theo Hạ Vy!
Tôi nhìn hun hút vào mắt Hạ Vy, đáp:
- Nhưng ba mẹ Hạ Vy biết, Hà theo Hạ Vy, thì có sao đâu?
Hạ Vy nhìn tôi nụng nịu nói:
- Cái ông này! Không sợ sao?
Tôi ân cần hỏi Hạ Vy:
- Sợ gì?
- Làng xóm, họ hàng mà biết được thì khổ cho em lắm đó!
Tôi hỏi:
- Mà Hạ Vy, có cho anh theo Hạ Vy không? Hạ Vy có yêu Hà không?
- Hạ Vy thẹn thùng:
- Cái anh chàng này! Biết rồi! Mà còn cứ hỏi?
Tôi hững hờ nói:
- Nào Hà có biết Hạ Vy muốn nói gì đâu?
Tôi hỏi lại:
- Hạ Vy có yêu Hà không? Nói đi Hạ Vy!
Hạ Vy âu yếm:
- Sao không?
Vừa lúc đó, có người con gái, rão bước theo chân Hạ Vy, rồi cả hai người, kẻ trước người sau, quỳ xuống dưới chân Đức Mẹ. Bất giác, tôi quỳ theo...
Hạ Vy nguyện cầu điều gì đó, rồi đứng dậy. Nàng thấy tôi vẫn còn quỳ phía sau lưng cô gái cùng xóm.
Khi Lễ xong, tôi theo Hạ Vy ra về.
Hạ Vy giận dỗi hỏi tôi:
- Sao không quỳ bên cạnh Hạ Vỵ, mà lại quỳ bên cạnh người con gái ấy? Bộ Hà thương cô ấy sao?
Tôi đáp:
- Có đâu!
Hạ Vy buồn buồn, không nhìn tôi, hờ hững đáp:
- Không có chi? Sao lại quỳ sát sạt người ta. Làm vậy, Hạ Vy không thích đâu!
Tôi chống chế:
- Hồi nãy Hạ Vy bảo, Hà phải đi xa-xa Hạ Vy ra, kẻo người ta biết. Bây giờ Hạ Vy lại bảo, sao Hà không quỳ gần Hạ Vy? Bây giờ, Hà biết phải làm gì để Hạ Vy khỏi buồn đây?
Hạ Vy giải thích:
- Đi với Hạ Vy, thì phải đi theo thật xa, để đừng ai biết, vì Hà chỉ mới 18, còn Hạ Vy 16 thôi!
Lỡ ra có ai biết thì khổ cho Hạ Vy đó!
Tôi hỏi:
- Còn quỳ thì phải quỳ ra sao? Xa hay gần đây?
- Hạ Vy giải thích:
- Phải quỳ thật gần, để Chúa còn biết, Hạ Vy đang nguyện cầu gì với Chúa. Hà hiểu không?
Tôi hiểu, nhưng chẳng nói thêm gì!
Chiều hôm đó, tôi đàn cho Hạ Vy hát.
Tiếng hát của Hạ Vy bềnh bồng như đám mây tím, chờn vờn trong bầu trời xanh, vài đám mây hồng bay thật thấp trôi theo tiếng hát cao vút của Hạ Vy, như màu lưu ly. Tôi khẽ hát theo ở những nhịp thở như hai đứa đang song ca của đôi tình nhân trên nẻo đường về, có hoàng hôn tím cuối nẻ đi.
Tôi thầm lặng yêu Hạ Vy từ buổi hừng đông có tiếng chuông vọng về với nhịp đập của con tim thổn thức.
Rồi trời đất đổ sụp, tôi hôn môi Hạ Vy lần đầu trong đời và cũng là lần cuối trong chuyện tình chưa kể cho ai nghe.
Những đêm mất ngủ trong trại tù, tôi nghe tiếng hát Hạ Vy, đong đưa theo chiếc võng buốt giá với ánh mắt Hạ Vy sâu thăm thẳm vì tháng ngày đợi chờ trong vô vọng.
Tôi lau nước mắt Hạ Vy và hẹn ngày hội ngộ trong cơn mộng mị đục nát thân thể.
Sáu năm sau, tôi lủi thủi về nhà sau khi được ra trại.
Trên đường về, người quen đều xa lạ, những vết chân trâu giậm, con đường hiu hắt, bụi bờ hai bên vệ đường, còn nỗi nhớ.
Mây và đàn cò trắng vẫn còn chờn vờn như ngày tôi đi.
Tôi khấp khểnh trên đường về như người đang lên con suyễn nhưng con tim đang rộn ràng tìm về người xưa.
Phải đi qua nhà Hạ Vy, mới đến nhà Mẹ tôi.
Tôi ghé Hạ Vy trước.
Vẫn căn nhà xưa, tường quét vôi vàng đậm.
Tôi mừng xiết bao khi Hạ Vy vừa bước ta.
Hạ Vy ngơ ngẩn nhìn tôi, chẳng nói gì!
Tôi như người mất trí, khi nghe Hạ Vy, nói:
- Em hai con rồi!
Tôi lấy giấy Ra Trại, định đưa cho Hạ Vy xem nhưng lại thôi.
Tôi đọc lại Giấy Ra Trại:
- 6 năm!
Tôi thầm lặng nhìn Hạ Vy, trên ngực nàng, lốm đốm những vệt sữa thấm ướt.
Tôi ra về, tiếng hát
Hạ Vy chết trong tôi từ ngày đó!
Duy Xuyên
13/07/17
No comments:
Post a Comment