Monday, July 31, 2017

"Cho Hắt Hiu Đời Tôi" (Nhạc và Lời: Nguyễn Hà)

"Cho Ht Hiu Đi Tôi"
Nhạc và Lời: Nguyễn Hà
Hòa Âm:      Minh Anh
Remix:         Nguyễn Hà
Trình Bày:    Mây Tím & Nguyễn Hà
pps:            Nguyễn Hà

Đa tạ,
Nguyễn văn Hà
Melbourne Úc Châu

Phượng Xưa

Phượng Xưa
 
Tôi đứng đợi trước ngôi nhà xinh xắn với giàn hoa 'bông giấy' tím, uốn mình như hình bán nguyệt đang khoe sắc thắm, trên vòm cổng ra vào.
Tôi chần chờ trong giây lát rồi bấm chuông.
Phượng ra mở cửa. Nàng ngạc nhiên trong giây lát rồi mời tôi vào nhà.
Phòng khách tuy nhỏ nhưng trang trí rất hài hòa đẹp mắt.
Tôi còn đang bỡ ngỡ, Phượng đa ôn tồn:
- Mời anh ngồi và uống tách trà nóng nhé.
- Vâng.
 Tôi nhìn vào đôi môi mộng của nàng, giật mình, cố làm ra vẻ thản nhiên:
- Cám ơn, Phượng.
Hương trà bốc lên dìu dịu. Tôi uống một ngụm trà thơm tràn đầy môi miệng.
Phượng nâng tách trà lên môi.
Chiếc áo ngắn tay, bờ vai gầy, để lộ một khoảnh khắc trống trải vừa đủ cho tôi  thấy bờ ngực no tròn, làm tăng thêm phòng khách màu hồng  thêm ấm áp.
Phượng rót thêm trà vào tách của tôi.
Thản nhiên tôi nói:
 - Một tí… một tí thôi em.
Phượng tinh nghịch:
- Một tí! Một tí gì hở anh?
Tôi hững hờ:
- Rót thêm cho anh một tí thôi ... một tí cái nụng nịu và thêm cho anh một chút cái nết na của em. Có thế thôi. Anh không đoi hỏi cái gì khác hơn nữa, em ạ.
 Phượng lặng thinh
 
Nàng đẹp thùy mị với đôi mắt tựa hồ như  mây trời thấp thoáng.
Thân hình Phượng với những nét quyến rũ mà tuổi đời vẫn như còn mời gọi.
 
 
Nàng nâng nhẹ tách trà lên môi, mắt nhìn tôi như dò hỏi:
- Anh đến Paris để tìm người xưa hả?
Tôi chối leo lẽo và đáp vội:
- Không, anh đến đây để thăm một người bạn, không ngờ lại gặp em trên sân ga Paris 8.
Tôi cố moi trong trí nhớ: -- Mà anh đâu còn có người xưa nào! Theo anh nghĩ chỉ có Phượng là người xưa của anh thôi!
 Phượng mỉm cười.
Tôi lúng túng trong giây phút vì bắt gặp nàng đang nhìn tôi thật dài lâu.
Xa xa... những đợt sóng vỗ rì rào.
Giọng nàng dịu dàng như nụng nịu.
Tôi thầm nghĩ, nàng là người đan bà rất tuyệt vời ....
Gió nhè nhẹ tràn vào phòng mang theo hương thơm dìu dịu của loài cỏ dại ở ngoài vườn.
Phượng thở nhẹ làm ngực nàng cuộn tròn theo hơi thở, nhịp nhàng.
Tôi thân mật, hỏi: - Cuộc tình chia tay lâu chưa Phượng?
Nàng thản nhiên, đáp:
- Phượng nghĩ đa lâu lắm rồi!
Tôi vui lên.
Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua.
Tôi không muốn khơi lại những hụt hẩng đang xói mòn tâm tư nàng.
Phượng nở nụ cười duyên dáng:
Phượng kể:
- Chuyện dổ vỡ trên mười năm nay. Chúng tôi đa chia tay từ ngày ấy. Thanh cũng đa lập gia đinh khác rồi!
Tôi thẫn thờ:
- Còn Phượng?
- Phượng ở một mình cho yên thân, anh ạ!
Tôi vui lên trong thoáng chốc  nhưng Phượng lại hỏi:
- Sao, em đa làm anh buồn rồi hả!
Tôi lưỡng lự không biết phải nói với Phượng mình buồn hay đang vui.
Phượng dỗ dành:
- Quá khứ! Mình nên cho trôi nhanh qua đi. Hiện tại Phượng đang ngồi với anh đây mà!
Cắn chặt ly trà, để khỏi lộ vẻ thèm khát, than thể của Phượng, người thiếu phụ còn xinh đẹp như Thiên Sứ này.
Phượng quay lưng lại lấy thêm nước nóng trong bình thủy, rót vào bình trà. Tôi choáng ngợp trước bờ vai thon gày, với vòng lưng còn tràn đầy nhựa sống.
Phượng đứng dậy, châm thêm trà vào tách.
 
Làm sao tôi có thể cưỡng lại đuợc những rung động bùi ngùi trong xương tuỷ, đang trôi dạt, òa vỡ trong tôi.
 Nàng đăm chiêu. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng hát rộn ràng của bày dế rừng từ các cánh đồng cỏ xa xa vọng về như thúc giục.
 Chúng ôi yên lặng trong dại khờ. Một sự yên lặng như chờ đợi. Bỗng chốc tôi đứng dậy, đến nỗi làm Phượng quay lại, ngẩn mặt nhìn tôi.
Ngập ngừng trong giây phút, tôi hỏi Phượng:
 - Chiều nay, mời em đi với anh đến một quán cà phê nào đó, đuợc không Phượng?
- Để làm gì?
- Anh mời em  uống cà phê, và nghe nhạc.
Tôi nhìn thật dài lâu vào đôi mắt sâu hút  của nàng.
 - … và tôi mong sao … đuợc chết trong vòng tay ân ái của Phượng.
Nàng với vẻ đẹp thanh thoát, đôi mắt đen như mây trời. màu xanh đang trôi thật thấp ngoài khung cửa sổ. Phượng đẹp tuyệt vời, dù cho đến tuổi năm mươi ba, nhưng những đuờng nét quyến rũ ấy vẫn không bị thời gian xóa mòn.
 Tôi nhìn vào đôi môi mọng của Phượng và ao ước. Thôi thúc.
Thấy Phượng chưa trả lời, tôi cố lấy giọng tự nhiên:
- Đuợc không em?
Phượng nâng tách trà lên bờ môi, nàng đua mắt nhìn tôi dò xét.  Phượng thở dài rồi như hối hả nói.
- Em định mời anh ăn tối tại đây nè. Đuợc  không anh?
 Tôi hơi lúng túng:
- Sao lại không đuợc.
Phượng nhìn tôi hỏi thăm dò:
- Anh vẫn còn độc thân hả?
- Vâng. Anh cũng thích ở vậy, một mình như em.
- Còn Thiên Thanh thì sao? Thỉnh thoảng Phượng vẫn thấy chị ấy quanh quẩn đâu đây.
- Thật sao? Đa lâu lắm rồi anh không còn liên lạc với Thiên Thanh nĩa. Anh xin em đừng nhắc lại chuyện cũ.
Phượng thẩn thờ:
- Ngay từ lúc gặp anh ở phi trường, tôi đa đoán ra điều đó.
Tôi lấy lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên đáp:
 - Ai là người xưa?
- Còn ai nữa?
- Phượng à! Anh đến dây để thăm một người bạn. Không ngờ đuợc gặp em.
Tôi nói tiếp:
- Em mới đích thực là người xưa!
- Sao vậy? Tại sao trước đây anh lại hững hờ với Phượng?
Tôi dỗ dành nàng: - Anh xin lỗi vì những ngày xa xưa đó anh còn quá trẻ...
Phượng như giận dỗi:
- Anh đa hững hờ với tôi, nên dạo đó tôi ghét anh lắm!
Tôi giải thích vì thời gian đó anh còn quá dại khờ.
Phượng đua mắt tình tứ:
- Với anh, tôi có từ chối đâu nào. Nhưng tôi biết anh chỉ quan tâm đến Thiên Thanh mà thôi.
Phượng ngừng một tí để chiêm nghiệm lời tôi biện bạch.
- Anh và cô ấy đa chia tay từ lâu rồi. Anh xin em đừng nhắc lại nữa...
Phượng không chú ý, tiếp tục nói rất tự nhiên:
- Sao hồi đó anh không nói gì với tôi? Anh có thấy tôi đa bối rối vì đợi chờ sao?. Thế rồi bây giờ anh lại đến tận đây để tìm tôi.
Phượng nói một hơi, đánh trúng đích những cảm nhận của tôi. -- Nếu hồi đó anh chỉ cần cho tôi biết anh có quan tâm đến tôi thì chuyện của chúng mình đâu có dỏ dang như hôm nay đâu? Hồi đó, anh không chịu thú nhận, làm tôi uổng công đợi chờ...
- Anh xin lỗi, Phượng nhé!
Nàng trầm ngâm một khoẳnh khắc, rồi nghẹn ngào nói: -Nhưng… khi người ta đa có Thiên Thanh rồi. Ngươời ta đâu còn nghĩ đến ai?
Tôi vừa chối leo lẻo vừa giải thích.
- Hồi đó, tuổi đời của anh chưa phải là lớn lắm để có thể tỏ tình với em… Phượng hiểu chứ?
 - Vâng, em rất hiểu, nhưng anh đa lam lỡ một chuyến thuyền tình.
Phượng tiến lại cái bàn tròn nhỏ. Chiếc áo ngắn hở lưng ôm lấy bờ vai  thanh thoát, máu xương tôi ngây ngất, dại khờ làm mờ đi màu mắt vẫn còn tươi trẻ của Phượng.
- Anh có thích nghe tôi kể hết những rung cảm đợi chờ đó ... không?
 Giọng nói của Phượng dịu dàng như vỗ về, ru tôi vao giấc ngủ xa xưa. Khiến tôi nhớ lai những giây phút thần tiên mà tôi đa đánh mất khi hai đứa ngồi ôm nhau trong một kẹt cửa.
 .....
Bốn mươi năm trước, Phượng và tôi cùng cư ngụ với nhau trong  một xóm -  Xóm Cây Bàng, nằm dọc trên dòng sông Cái Nha Trang, uốn khúc, hiền hòa chảy ra biển.
Hồi đó tôi mười lăm, còn Phượng mười ba. Những đem trăng sáng, lũ trẻ trong xóm thường rủ nhau chơi trò
cút bắt hay còn gọi là đạp lon.
Bao giờ cũng vậy, trò chơi chỉ quanh quẩn năm ba căn nhà trong xóm, trong đó có nhà tôi và nhà Phượng chỉ cách nhau một hàng rào bông bụt.
Chúng tôi sinh ra và lớn lên tại đây, một ngôi làng nhỏ, trải dọc dài bên dòng sông Cái uốn khúc, chảy lờ đờ ra cửa biển, bao bọc thôn xóm hiền hòa của miền thùy dương cát trắng, thành phố biển Nha Trang.  
Quê chúng tôi đó!
  i đâythân phụ tôi đã mua một căn nhà vi vườn cây trái rt rngbên hungn ca dòng sông, quanh năm nước trong xanh. Khu vườn nhà tôi có trồng thêm nhiều loại hoa và một vài giống cây ăn trái như ổichùm rutda ... do đớ, khuvườntrở thành mt cánh rng thưanho nhỏ, va đủ cho bn trẻ chúng tôi chơitrò cút bắt.
  
 
 
 
Tuổi thơ đã cho tôi những chuỗi ngày tươi mát, bên mái ấm gia đình.  Thời niên thiếu, cũng trôi dần theo thời gian... nhưng vẫn còn để lại mãi mãi cho Phượng và tôi với những chuỗi ngày đáng ghi nhớ.
Trong vườn nhà tôi có một cái kẹt cửa kho, chất chứa đồ cũ, khó có đứa trẻ nào biết đuợc.
Khi tôi đa vào bên trong hai cánh cửa, khép lại và dùng một cái móc khóa lại bên trong thì bên ngoài không ai có thể mở đuợc.
Đem hôm đó, khi cái lon đuợc quăng ra rất xa, con bé Loan chạy đi nhặt về để đạt vào vị trí do chúng tôi chọn trước rồi sau đó đi tìm từng đứa một. Đúa nào bị bắt trước sẽ thay thế cho đứa kia mà chúng tôi thường gọi là 'Bị Bắt'
Tôi vì tự tin mình đa có một chỗ thật an toàn nên rủng ra rủng rỉnh không vội vàng như những đứa khác.
Nào ngờ khi tôi hối hả chun vô khe cửa thì Phượng đã ngồi trong đó tự bao giờ.
Qua khe cửa, một làn gió nhè nhẹ đua  mùi da thịt của Phượng mà tôi cứ ngỡ hương thơm của loài cỏ dại đang tràn vào.
Tôi gắt gõng: - Sao ... bà biết chỗ này mà chun vào.
Phượng thở hổn ha hổn hển:
- Cái ông này! Sao gọi tui là bà! Ứ!
- Cái bà này! Lần sau đừng mò vào đây nữa nhé!
- Mặc kệ ông! Chỗ nào trốn đuợc ... tôi cứ trốn.
Tôi thịnh nộ:
- Nhưng chỗ này là chỗ của tui...
Phượng không vừa:
- Ông nói như vậy ... thì còn chỗ nao là chỗ của tui.
Ngay lúc đó có tiếng chân của bé Loan bườc soàn soạt trên các chiếc lá khô.
Phượng sợ tôi lên tiếng cãi nhau, nên dưa tay bịt miệng tôi lại. Tôi nghe Phượng thì thầm bên tai:
- Im! Đừng nói gì nữa.
Các ngón tay của Phượng vẫn còn đặt trên môi tôi.
Tôi cắn thật nhẹ.
 
Pnượng thở thật dài làm ngực nàng căng cứng lên, đe nặng trên ngực tôi:
Bây giờ thì tôi biết, tôi đa ngồi trọn trong lòng Phượng.
Tôi không biết Phượng sợ con Loan bắt đuợc hay Phượng muốn ôm tôi thật chặt.
Tóc Phượng đang phủ lên ngực tôi nghe rờn rợn trong giây lát.
Một hồi lâu sau. Tôi lấy lại đuợc bình tĩnh và làm chủ đuợc mình.
Tôi kéo tay Phượng để đặt nàng ngồi lại trong lòng tôi. Phượng ngoan ngoản. Tôi nghe hơi thở Phượng dồn dập. Lần đầu tiên tôi hôn một đúa con gái mười ba tuổi mà nghe dư âm vẫn còn xôn xao đến bây giờ.
Bên ngoài bọn trẻ không tìm thấy Phượng và tôi nên đa tan hàng từ lâu  nhưng tôi và Phượng vẫn còn ôm nhau thật chặt trong kẹt cửa.
Một chập lâu sau, Phượng mới bẽn lẽn muốn rời tôi. Nhưng tôi đa bén hơi nàng nên vẫn còn luyến tiếc. Tôi kéo nàng thật mạnh vào lòng. Tôi bấu má nàng và cắn chạt cổ nàng thật dài lâu tôi mới chịu buông thả Phượng ra. 
 
 Sau lần đó, Phượng ít nói, tư lự và thầm lặng hơn.
Còn tôi lớn lên trong cuộc chiến hoang tàn. Tôi đến với Thiên Thanh rồi cuộc tình chẳng giữ đuợc dài lâu.
Phượng nói tiếp:
 - Tôi kết hôn với anh ấy bởi nhiều lý do mà chỉ có tôi mới biết đuợc điều đó. Chưa đầy nửa năm, tôi đa nhận thấy rằng, anh ấy không có trách nhiệm của người chồng, người cha trong gia đinh. Tất cả những cái ấy đa gây nên cuộc tình tan vỡ.
 
Ngoài trời gió lạnh. Một phút yên lặng trôi qua. Với giọng thật nhẹ để không làm giao động:
 Phượng hỏi tôi: - Còn anh và Thiên Thanh?
Tôi thẫn thờ:
- Ông Trời đa định. Chuyện tình lãng mạn đa không kéo dài đuợc bao lâu vì lễ giáo gia đinh em ạ! Thôi anh xin em đừng nhắc lại chuyện đó nữa! (1)
(Chuyện Con Lọ Lem)
Phượng quay lại, mặt tươi cười rạng rỡ:
- Để em sửa soạn cơm chiều cho anh nhé! Biết thế nào anh cũng đến, nên Phượng đa chuẩn bị trước rồi.
- Kìa, em đa làm anh phát thèm rồi đấy!
- Anh thèm ăn món  gì? Nói đi! Để em chuẩn bị chứ!
Tôi nhìn thẳng vào mắt Phượng, hăm hỡ nói:
- Anh chỉ thèm ăn ... em ... thôi!
Đột nhiên, tôi ngừng nói. Bàn tay siết chặt tách trà, dồn hết nghị lực để khỏi lộ vẻ nôn nóng:
Phượng quay lưng lại. Da thịt trắng ngần, thân hình cân đối, làm tôi cuống lên.
Căn phòng lại yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thông reo vi vút từ rừng xa như tiếng tôi đang thì thầm van xin...
- Hãy nghe anh nói! Phượng à, anh vẫn còn độc thân, năm mươi ba tuổi, không già lắm phải không em.
 
Dường như tình cảm đang đọng lại ở đâu đây. Im ắng lạ thường, tôi có thể nghe đuợc tiếng thở hổn hển, dồn dập của Phượng đang thì thầm:
- Anh ạ! Cuộc đời có lắm bể dâu. Sao anh không biết mình yêu thương lại sẽ chuốc thêm sầu vào tim ...
Phượng chỉ mong anh xem em như một cánh chim đang
phiêu du ngày tháng để quên niềm đau xưa...
- Phượng à! Anh van em!
Phượng thong thả trả lời từng tiếng một, rõ ràng và cương quyết:
- Anh à! Nếu mình có duyên thì chung lối chung đuờng Nay mình đa hết nợ mỗi đuá một phưong xa vời vợi, mình
yêu nhau chi để khổ cho nhau thôi. Sao mình không quên đi dĩ vãng và bây giờ mình xem nhau như bạn. Phượng là em gái của anh. Chịu không anh?
Chung quanh tôi là một phòng khách bao bọc. Tôi  thở một hơi dài để lấy sự bình yên của tâm hồn, tôi biết với Phượng cuộc hội ngộ như vầy dù tôi có quỳ gối van xin nàng cũng không thể nào đuợc.
Tôi tiến lại, đứng trước mặt Phượng:
- Cho anh hôn Phượng .. một cái nghen?
- Đẽ sợ cái ông này!
Tiếng "sợ" nghe nhẹ như tiếng gió gọi mời, từ đôi môi tươi trẻ của Phượng.  Tôi ôm Phượng. Nàng cũng vòng tay ôm chặt bờ vai tôi.
 
Không gian chìm đắm, nghẹn ngào để lắng nghe  âm vang của răng môi, đang gào thét.
 
Tôi nhìn khuôn mặt dễ thương của Phượng, lòng tôi cũng đủ nhớ lại khi   Phượng xa tôi đột ngột giống như tôi đa từng đột ngột  ngồi gọn lỏn trong lòng Phượng nhưng chúng tôi  không có duyên nợ với nhau hồi còn trẻ nhưng dẫu sao đến lúc này chúng tôi vẫn còn tìm lại nhau để nuối tiếc những vòng tay, những nụ hôn trong kẹt cửa.
Khi Phượng đi xa rồi còn lại một mình.
tôi thường  trở lại kẹt cửa trước cây trứng cá cạnh đuờng luồng  mà hồi đó tôi đa không biết Phượng đa  ngồi sẵn trong đó để chờ tôi.
Nơi này là điểm hẹn của  Phượng và tôi  thường ngồi chen bên nhau trong những đem tối trời mà lũ trẻ chúng tôi thường diễn đi diễn lại trò chơi 'trốn bắt.
Duy Xuyên
Tacoma

Sunday, July 30, 2017

Bên Dòng Tịnh Yên