Tuesday, April 11, 2017

THU trong buồng tim nhà thơ HOA VĂN qua MẤY NỐT PHÙ HOA. Duy Xuyên

THU trong buồng tim nhà thơ HOA VĂN qua MẤY NỐT PHÙ HOA.
 Duy Xuyên
Tacoma

Tôi lang thang trong vuờn thơ của một chiều thu hiu quạnh.  Trời mây thật buồn. Bất giác tôi tiếc nuối những tia nắng thu, xuyên qua kẽ lá cành cây của một buổi sáng có gió thu nhẹ. Vài vệt sáng long lanh nằm trên mái tóc ai đang chảy dài như dòng sông trôi nguợc. Tôi mơ màng trong men tình dịu vợi…


Bất ngờ tôi tìm thấy TẬP THƠ  MẤY NỐT PHÙ HOA của Nhà Thơ HOA VĂN; do Cơ Sở Thi Văn Cội Nguồn xuất bản. Ấn hành lần thứ nhất12/2016 San Jose, California, USA phát hành.

Tập thơ dầy 214 trang. Gòm 94 bài thơ đủ thể loại, trong đó cũng có nhiều bài thơ Xướng Họa của Hoa Văn và các thi nhân khác như: NPL, Trần Minh Hiền, Thương Anh, Nguyễn Hoàng Linh, Quốc Thái, Nguyên Bông, Nam Thảo, Vinh Hồ, LDPP, Tường Vy, Nguyễn Thanh Vân, Hồ Công Tâm, Thũy Hoài Như, Đỗ Quý Bái, Lê Ngọc Kha.
Tập thơ được trình bày trang nhã. Chữ khổ lớn dễ đọc.

 Tôi nhận được TẬP THƠ, do nhà thơ Quân Đội, kão thành HOA VĂN gởi tặng ngày 3.4.17.

Tôi ngấu nghiến và mơ hồ nghĩ vẫn vơ... Tôi đọc kỹ những bài thơ THU với một nỗi xúc động vừa dằn vặc vừa đam mê… Chữ nghĩa của thi sĩ HOA VĂN quá tuyệt vời !

HOA VĂN dùng chữ rất giản dị nhưng thanh âm cao vút đã nói lên được ý thơ, li thơ một cách tuyệt dịu.

Có ai thấy trong một bối cảnh của một mùa Thu ảm đạm thì HOA VĂN lại mơ uớc ánh nắng thu hồng quanh mùa.
"Em với tình THU đẹp áo thơ
Tóc buông từng sợi nắng quanh mùa
Mắt buồn trong mỗi  lời thơ nhỏ
Từng ngữ ngôn hồng
thu ước mơ"
Trong những lời thơ của Hoa Văn, thường thường khi diễn tả về mùa thu, thì Ông viết chữ thu rất bình thường, nhưng theo tôi nghĩ, khi Ông nhớ đến nàng THU của Ông, chữ THU, ông lại viết *hoa.
Như vậy, theo tôi thấy, trong Ông có hai thu.
Một thu cho bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông.
Và một Thu, tên một người con gái, mà có lẽ là người yêu của thi sĩ HOA VĂN.

Thật vậy, chúng ta thử đọc và quan sát thật cẩn thận bài thơ sau đây:
37. THU  ĐẸP ÁO THƠ - trang 47, trongMấy Nốt Phù Hoa:
"Đã mấy làn tay vẫy biệt ly
Lạnh đường qua lạnh cả đường về
Ngày vui tính được bao nhiêu tuổi
Mà cứ bộn bề chuyện ở đi


Em với tình Thu đẹp áo thơ
Tóc buông từng sợi nắng quanh mùa
Mắt buồn trong mỗi lời thơ nhỏ
Từng ngữ ngôn hồng thu ước mơ

Tình dăm cõi mộng cũng hư hao
Đời những Thu Đông lắm nghẹn ngào
Một thủa vàng phai hoa với buốm
Vẫn còn xao xuyến vẫn trăng sao

Vẫn Thu buổn vẫn giọt mưa trong
Người mấy dặm xa sông mấy dòng
Ta vẫn nơi này xơ xác mộng
Cũng  Thu tàn úa xót xa trông

Em nẻo đường xa từng bước chân
Bài thơ Thu cũ dở dang vần
Gởi về đâu đó trong hồi tưởng
Và nhạc thơ vàng tặng thế nhân."

Thật vậy, những câu thơ sau này, thi sĩ muốn gởi lời tâm sự với người con gái nào đó tên Thu.



Chỉ chừng ấy thôi, tôi đã nghe thấy âm vang giao động của những giọt nắng thu đang nhảy múa, hát vang trong một buổi sáng mà những hạt sương long lanh đang ấp ủ những chiếc lá cô đơn trong vườn hoa tưoi thm mà mắt ai đang nồng.
"Mắt buồn trong mỗi lời thơ nhỏ
Từng ngữ ngôn hồng thu ước mơ"

Phải rồi! màu mắt, màu tóc như sợi nắng của da trời xanh biếc, đang tràn về hồn tôi như giục giã nhớ thuong ai!
"Em với tình Thu đẹp áo thơ
Tóc buông từng sợi nắng quanh mùa"

Cảnh cũ mà nhà thơ HOA VĂN đang ngóng trông là một khu vuờn cổtích.
"Em nẻo đường xưa từng bước chân
Bài thơ Thu cũ dở dang vần"

Hai câu thơ trên, đã đưa thi sĩ HOA VĂN về với giấc mộng thật xa xua.
" Gửi về đâu đó trong hồi tưởng
Và nhạc thơ vàng tặng thế nhân"

 Rồi người tình biền biệt ra đi, để HOA VĂN ngóng trông từng giây trong cõi quạnh hiu.
"Nhìn lá *thu buồn phơi sắc thắm
Nhìn đời chỉ thấy bóng phù vân"
(39. THU VÀTHI NHÂN, trang 49)

Chữ nghĩa của HOA VĂN là một thế giới vô hình, nó vừa thưt tha như đàn bưóm trong vườn hoang vùa trang nghiêm như cảnh chùa tinh mịch.

Tôi là người chưa biết làm thơ nên không am tường lắm nhưng qua thơ của Niên Trưởng HOA VĂN đã gieo vào tim tôi dãy đầy ấm áp như răng môi tôi đang hôn nhẹ nguời tình trong mộng mị.

Chỉ có 2 câu thơ ngắn ngủi, với từ ngữ chất phát, giản dị mà nhà tho HOA VĂN đa nói lên được nỗi lòng cách biệt, chờ mong.
"Chút ân tình cũ mùa Thu cũ
Tình chốn xa xăm tình nhớ hoài"

 Rất tiếc tôi chưa có đ tài năng để diễn đạt những ý nghĩ sâu xa trong thi ca mà nhà thơ HOA VĂN đã là một trong những người đã làm cho Văn Học Hải Ngoại, mỗi ngày mỗi phong phú hơn.
Thi sĩ HOA VĂN viết nhiều thể loại nhưng  với lục bác, Ông viết rất đậm đà, thể hiện được ngôn ngữ thích ứng với tình cảm chân thật, bình dị của Ông.

Cho phép tôi đuợc học thuộc lòng những từ ngữ tuy thật đơn giản nhưng đã mang nhiều hàm ý mà chính tôi cần học hỏi của Niên Trưởng HOA VĂN .

Cho phép tôi được ca tụng HOA VĂN như một thi si tài danh... của Thế Kỷ 21 như các Văn Thi Hữu trong Diễn Đan Văn Nghệ Tự Do  như Vinh Hồ, Thương Anh, Tố Anh, Người Xứ Vạn, Song Phượng, Nam Thảo, Phước Hồ, Minh Hiền,  Mai Sa Mạc, U     yên Thúy Lâm, Hàn Tiểu Thơ, NPL,  Trần Minh Hiền, Nguyễn Hoàng Linh, Quốc Thái,  
 Nguyên Bông, LDPP, Tường Vy, Nguyễn Thanh Vân, Hồ Công TâmThụy Hoài Như, Đổ Quý Bái, Lê Ngọc Kha...



Thật vậy, chỉ trong một thoáng giây như ngm ngùi, như tiếc nuối, nhà thơ HOA VĂN  không chần chừ gieo vận để nỗi lòng chìm nghỉm :
" Ta còn bao nữa, mùa Thu
Mấy Thu vàng nhỉ giã từ cuộc vui"
(84. CÒN ĐƯỢC MẤY THU, trang  97)

Chỉ vỏn vẹn có hai câu lục bát nhập đề, 14 chữ, thi si HOA VĂN đã sáng tạo đuợc cái hiện thực của tình si, một bức tranh nghẹn ngào: "Thu này lá đổ màu chưa?
Em còn bên đó hay vừa bước đôi"
Sự trầm mặc của nhà thơ là cái tĩnh mịch của trí óc lãng mạn "bước đôi" của Niên Trưởng HOA VĂN, đưa tôi vào cảnh mộng mị trong giấc chiêm bao, để tôi ngỡ ngàng trong mộng du, thấy em thơ của tôi đang sánh bước cùng ai mà hồn tôi ngậm ngùi tiếc nhớ! Tôi òa khóc vì biết thật sự mình đã mất Người rồi!

Thơ như Thu đang về, rét muớt.  như mùa đông  còn lạnh lẽo, giá buốt phủ giăng, cho ta cái cảm giác cô đơn và buốt giá! Trời mây ảm đạm. Bầu trời như u - uẩn một tình khúc trong một buổi sáng buồn.

Tho HOA VĂN nói lên nỗi nhớ, niềm mong đợi. ngẫu nhiên cũng đã đáp lại được lời  Người tình xưa, vẫn chờ, vẫn đợi:
“Hôm nay sao bỗng vui còn
Vẫn đây mũ áo thơ nguồn cội xưa”
Cám ơn nhà thơ HOA VĂN đã đánh thức tôi dậy, người tình nhỏ vẫn mỉm môi cười"Rằng em vẫn đợi...vẫn chờ đợi ... anh." 

HOA VĂN  đã không để cho người tình đang chờ đang đợi mà thi si niên trưởng HOA VĂN còn nhân cách hóa cả một rừng thơ đang đứng ngẩn ngơ với những cành cây, dung nhu mõi mòn ngóng trông!
“Thu đến  thơ đời thêm nở hoa
Như trăng mười sáu giữa bao la
Soi tình thơ tỏa trên đường lụa
Cung bạc trời hồng tiếng hát ca.”
(66. MÙA THU HOA CÚC, trang 78)

Sao người tình chung chưa đến? Hay người chưa về? Hàng cây vẫn  lặng thinh đứng đợi trong vô vọng... khi người tình vẫn mãi mãi phương xa.
“ Ngày buồn để lại hắt hiu
Bên đời kỷ niệm ít nhiều dấu chân
Tình đi như đã riêng phần
Trăm năm đời cũng chỉ ngần ấy hoa.”
(67. CHỈ NGẦN ẤY HOA, trang  79)
Theo tôi hiểu Chỉ ngần ấy hoa cũng còn có nghĩa: Chỉ một mình em nếu không muốn nói rõ thêm ra: Chỉ một mình THU thôi!

Thơ HOA VĂN có tà áo lụa vàng, có bàng hoàng nắng roi, có mắt ai trời biếc, có tình về xa ơi là xa.
Thơ HOA VĂN lại có gió, có mây trời lồng lộng, mà lại còn có bước chân ai khép nép *buớc-đôi trên thảm cỏ non xanh.
Thơ HOA VĂN cũng chẳng thiếu
Nhớ Ninh Kiều quá đi thôi!
Nhớ sông nhớ biển nhớ người tình ca“
Rồi đưa ta ngậm nùi:
"Nhớ đò đưa nhớ Ba Càng
Sông bao nhiêu tuổi nước tràn mặt sông"

Thật vậy, 
dòng sông thuở xa xưa, có mây trời hiu hút mờ khói sương chiều, có mây bay thật thấp trên phiến đá buồn, lạnh câm trong im ắng, mà người tình đang ngồi để chờ đợi một hình bóng xa xưa, nhưng hoài công.

Vô thường là thế!  Có,,, có!  Không ... Không. Vì chẳng còn tồn tại trên cõi đời này.

Thơ của HOA VĂN là những bài thơ tình, thật lãng mạn như bỗng dưng rưng rức buồng tim.

Cái có trong triết học Phật giáo, trong ngôn ngữ vô thường nhưng bao dung cả cái có với cái không. Để ta ngây ngô một thoáng, lim dim bóng nàng.
"Chờ nàng thơ đến cùng vui
Viết rồi lại xóa, xóa rồi lại xây"
(NINH KIỀU, trang 54)
Bóng dáng, hình ảnh của nguời tình xa, buông thả trong nội tâm thật cổ điễn, và ngay cả những triết lý mà bản ngã của con nguời từ không đến có, rồi thân xác cũng sẽ thành cát bụi. Từ cái có đến cái không!
Không! Không! Có! Có!
Có! Có! Không! Không!
Tôi mất Nha Trang quê tôi rồi tôi lại có Nhatrang trong mộng mị! Tôi mất Nha Trang cũng thật xa! Mà nay tôi lại có NHATRANG thật gần!
Như nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, đã ba lần “không” còn yêu em nữa.
Rồi Ông cung ngập ngừng  trong chữ nghia “đam mê!”
Cát bụi phải trở về cát bụi. Ồi ! Người Tình từ cái có lại trở thành không, quanh quẩn trong ta. Vô thuờng là thế!

Bỗng chốc nhà thơ HOA VĂN dở lại những dòng thu thật trử tình, gợi nhớ lại người mình yêu thương, song một thoáng giây tận cùng của nỗi nhớ cho đến vinh hằng và vô thường trong tình yêu đôi lứa như
mắt em, trời biếc, tình oi!
Để cho thi sĩ HOA VĂN  năm tháng tả tơi lưu đày.
"Niềm thương ta vẫn êm đềm
Người đi kẻ ở có mềm lòng đau???"

HOA VĂN là một nhà tho đã thành danh từ trong nước và đến hôm naytại hải ngoại.

Tôi đã không dám bình thơ của Niên Trưởng HOA VĂN mà tôi chỉ đọc thơ của người lính trận HOA VĂN qua cảm xúc ghi nhận của con tim trong nhiều bài thơ của HOA VĂN.

 Tôi kính trọng HOA VĂN vì nhà thơ đã có những vần thơ thật vô củng lãng mạn, trong thơ đã gói ghém tính chất buông thả rồi tự biết kiềm hãm với ngôn ngữ thật giản dị, như tiếng nói của các người lính hiền hòa, thủy chung, nhưng rất bình dị: viết rồi lại xóa,  áo bà ba, đò đưa, nhớ quá đi thôi, đường này lối nọ...
HOA VĂN đã chọn cho mình một chỗ đứng riêng biệt trong thi ca, do đó nhà thơ HOA VĂN rất được nhiều người ưa thích và có rất nhiều thơ của HOA VĂN được nhạc sĩ LMST (Linh Mục Si Tình) và nhạc si Anh Bằng và nhiều nhạc sĩ khác phổ nhạc.
Duy Xuyên
Tacoma
4/9/17


No comments:

Post a Comment