Thursday, October 22, 2015

Thu 2015 VNTD




ALBUMN THU
(TÁC PHẨM THU CỦA CÁC HỘI VIÊN VNTD)

 







Chiều thu quạnh quẽ như buồn
Bướm hoa lặng lẽ cánh chuồn bơ vơ
Mây lang thang bước hững hờ
Dọc ngang tiếng nhạn bến bờ nỉ non

Thu mơ mờ cuối ngõ mòn
Hắt hiu kỷ niệm chập chờn bóng sương
Cô liêu phiên khúc đoạn trường
Hư không đâu chỗ có đường cũ xưa!

Đường xưa đã quá rồi xưa!
Còn đây chỉ giọt thu mưa ngậm ngùi
Lao xao cây trúc sụt sùi
Nghe như tê tái lạnh mùi đắng cay!

Người đi bóng lẻ trần ai
Hỏi năm cát bụi tính ngày phong ba
Đêm buồn nghe dế rít ca
Đỗ quyên than thở điệu ma dặm ngàn

Hơi thu gió nụ nồng nàn
Mà sao nỡ để lá vàng rụng rơi!
Âm hương nẻo khuất dịu vời
Vó câu nhịp lặng cuối trời thu xa

Nam Thảo


Lỡ tay pha đậm cà phê,
Hớp vào mới biết thu về sáng nay,
Ngoài kia lá đã đổi thay,
Trời thu lành lạnh nhẹ lay hồn nầy.

Bốn mươi năm lẻ ở đây,
Mỗi mùa thu đến quắt quay nhớ nhà,
Tưởng mình một chuyến đi xa,
Rồi quay trở lại quê Cha một ngày.

Ngờ đâu như cánh chim bay,
Phương trời trôi dạt tháng ngày đơn côi.
Cà phê chưa đủ ấm môi,
Nên lòng còn lạnh bồi hồi suy tư.

Sáng nay thu đến rồi ư?
Tôi ngồi lặng lẽ nghe dư âm về

Th Anh.
Thu 2015
 

Sáng ra trời lạnh thấy phê
Nhìn lên mới biết thu về hôm nay
Tiết trời cũng đã đổi thay
Nhẹ nhàng êm dịu ngất ngây lòng nầy

Bao nhiêu năm đã ở đây
Mà lòng cứ ước sẽ quay về nhà
Nửa vòng trái đất không xa
Mà con chưa được về qua một ngày

Mong ngày gió thổi mây bay
Giúp cho đất Việt hết ngày đơn côi
Khi ấy rượu sẽ chạm môi
Ngồi ôn chuyện cũ của hồi tháng Tư

Bốn chục năm lẻ rồi ư
Thêm mùa thu nữa tâm tư nhớ về

QThai
Thu 2015
 
  

Tim tôi lửa cháy hai hàng
Chào em phố thị muộn màng lời ru
Ngó quanh trời đất mịt mù
Cho nhau lời cuối hồn tu cõi sầu
Thu đi nỗi nhớ đỏ ngầu
Thu về tâm sự trắng mầu phù vân
Bốn bề mây nước bâng khuâng
Xuôi dòng lục bát chiếu nằm cát bay
Nỗi buồn cồn gió cụm mây
Khuya mưa ừ ậm mắt đầy phố xa
Nói chi lối cũ trăng nhoà
Thì trăm năm chỉ như là khói sương
Hoa tàn còn lại mùi hương
Đầy vơi tiếng gọi mê cuồng lẻ loi
Cõi xanh chia ngọt xẻ bùi
Cõi hồng tơi tả nụ cười nhân sinh
Lòng thôi gió bão ẩn mình
Mà mùi tân khổ đã thành chiêm bao
Ân tình trót đã hư hao
Đêm sâu ngó thẳm cõi nào nguôi ngoai
Hương thầm thơm đậu góc vui
Xin chia nụ héo đừng khui lá sầu.

Hoa Văn



Mùa thu năm ấy xa xăm
Bên ta ai nói: "trăm năm cùng người "
Mùa thu năm ấy tuyệt vời !
Đã theo người đến cuối trời xa xôi...
Còn đây lệ đẫm trên môi
Mùa thu huyền thoại theo thời gian trôi
Tiếng xưa rớt nhẹ vào đời
Cơn mơ tỉnh giấc, mộng hời chưa tan .

Hàntt

Yêu ai mộng mị lang thang
Nhớ em một cõi bẽ bàng đời tôi
Đêm nay gác mộng vào đời
Dáng xưa vẫn khuất trăng rơi bên thềm

Lá thu rơi nhẹ thâu đêm
Nằm nghe cứ tưởng chân em ngỡ ngàng
Nào ngờ giấc mộng ly tan
Sao em chưa đến để ta chờ Người

Người Cổ Tích
11/10/15

THU XƯA
 viết cho Hải-Vân.

Vi vu cơn gió gọi về,
Aó em bay, mái tóc thề em bay.
Nụ cười nghiêng má hây hây,
Hoàng hôn phủ bóng dáng gầy...thu xưa.
Anh yêu biết mấy cho vừa,
Im nghe tiếng gió xa đưa vọng về.

Lê-Phi-Ô

Xa xa hương thoảng môi kề
Dáng thơ tha thướt đường về nẻo xưa
Mây trôi lồng lộng chiều mưa
Nghiêng nghiêng chiếc nón em chưa chịu về
Gác sầu nẻo nhớ chiều quê
Nhớ sao mà nhớ lời thề thuở xưa
Dáng em hun hút trong mưa
Lệ sầu ta gởi canh thưa đêm dài...

Người Cổ Tích
11/10/15

Em xưa một bước trang đài
Tóc tơ xoả xuống bờ vai ngoan hiền
Ta tương tư khắp trăm miền
Thơ tình gởi gió , đến hiên nhà người
Đàn ai réo rắt chơi vơi
Nghe trong tiếng nhạc có lời chiêm bao
Xin cho giấc mộng năm nào
Một đêm tình sử đi vào trăm năm.

Hàntt
  
Lời nguyền mây cuốn bặt tăm
Có chăng ngàn dặm xa xăm võ vàng .

Hàntt

Lắm lúc mắt lệ tuôn tràn
Vì ai tôi lại lang thang chốn nầy
Thu về nhớ đến phút giây
Chia tay đất Mẹ không ngày họp xum
Thu về mang nỗi buồn chung
Cuộc đời viễn xứ vô cùng xót xa
Thương cho thân phận nước nhà
Bốn mươi năm đã trên đà.....tan hoang

QThái
(Kính xin nối theo thơ Hàn Tỷ Tỷ)


Ngày đã rời sang núi phía Tây
Chi Sơn hoang vắng cảnh lưu đày
Chiều im muốn đợi hoa rừng ngủ 
Mây lạc thành nghe ngọn gió bay 
Có phải nắng vàng phai chốn đó
Hay là lửa đỏ tắt nơi này 
Khiến cho năm tháng ru phiền muộn 
Thấp thoáng bên trời vạt khói say

Hawthorne, 3-6-2015 
CAO MỴ NHÂN 

 HỌA :

#1 NGƯỜI VỀ TỪ ĐẤT TRÍCH

Đồi đông gió bạt át đồi tây
Tan tác quạ kêu đất trích đày
Cỏ úa cây trơ trời hực cháy
Hồ khô suối cạn bụi cuồng bay
Thế gian nghiệt buộc nghìn chung ấy
Sinh tử tung hê một chén này
Người cưỡi vô biên tìm nắng quái
Mười năm tỉnh giấc trận nào say

Ta FL


#2: CHIÊU QUÂN CỐNG HỒ ( * )

Hán Vương nào hiểu nỗi niềm tây,
Gạt lệ đến Hung Nô đọa đày!
Cung cấm bao thu duyên chẳng bén,
Biên đình một sớm phận sương bay.
Quân vương hờ hững  xuôi xuân lạnh,
Thần thiếp hoài mong nguyện kiếp này.
Trăng khuyết sen tàn lầu vọng nguyệt,
Mai này ngự tửu với ai say ?!

   UYÊN THÚY LÂM BOSTON

( * ) Chiêu Quân ( tên Vương Tường  ) là mỹ nhân thời Hán.
Nàng là một trong Tứ Đại Mỹ Nhân Trung quốc
Đời Hán Nguyên Đế, Chiêu Quân được tuyển vào cung.
 Ở hậu cung, Chiêu Quân chưa bao giờ gặp mặt vua và vẫn chỉ là cung nữ.
Thiền Vu Hung Nô đến kinh đô Tràng An tỏ lòng thần phục nhà Hán. Thiền Vu được ban cho người đẹp từ hậu cung.
Vương Chiêu Quân bái biệt Hán Vương lên đường về phương bắc với Thiền Vu Hung Nô...

#3: THU SAY

Vận nước xoay vần lạc đất Tây,
Trải nhiều năm tháng sống lưu đày.
Thu về quẩn trí tay gầy khép,
Tuyết đến cuồng tâm gió lạnh bay.
Xứ lạ còn người mơ lối cũ,
Quê nghèo có kẻ ước phương này.
Thanh xuân lặng lẽ trôi  đâu mất,
Tóc đã phai màu vẫn cứ say.

NHL NJ

#4 : THU NGÓNG ĐỢI

Mòn mỏi trông chờ ở xứ Tây
Mong ngày đất nước thoát tù đày
Bốn mươi năm vẫn không thay đổi
Mấy bận dân vùng chẳng chịu bay
Việt cộng gian tham từng mảnh đất
Hoa Trung bốc lột giang sơn này
Thu đi Thu đến... bao lần ngóng
Đợi mãi đợi hoài... cạn chén say

Song Phượng France  10.2015

 #5 : LỜI MẸ VIỆT

Đưa con vượt biển đến trời tây,
Giá rét rồi đây sống đọa đày.
Máu đỏ tuôn trào từng đổ xuống,
Cờ vàng phất phới sẽ tung bay.
Quê người hãy nhớ làng xưa đó,
Đất trích đừng quên lối cũ này
Tổ quốc ngàn trùng xa cách lắm,
Ráng yêu quí nước Việt nồng say...

Nông gia hai lúa NJ
Thu lưu vong năm thứ 28


#6. PHI KHANH TỪ BIỆT NGUYỄN TRÃI ( * )
            
Ải chiều ác đã ngậm non tây
Bịn rịn tiễn cha chốn khổ đày.
Đất trích gông cùm, lòng quặn thắt,
Quê hương dày xéo, bụi cuồng bay.
Trải gan chí lớn lời thề ấy,
Phơi mật danh thơm câu ước này.
Muôn dặm Kim Lăng cha nhắn nhủ,
Giang sơn lấy lại khải hoàn say.

UYÊN THÚY LÂM

( * ) Năm 1407 khi quân Minh xâm lăng nước Việt, Nguyễn Phi Khanh bị Trương Phụ bắt rồi đem giải về  Kim Lăng nước Tầu
Nguyễn Trãi khóc đi theo tiễn cha ra đến Ải Nam Quan.
 Nguyễn Phi Khanh quay lại bảo con trai phải trở về Thăng Long nuôi chí diệt giặc Minh xâm lược. Có làm được như vậy mới là làm tròn đại hiếu.
 Quả nhiên về sau này Nguyễn Trãi đã theo Lê Lợi đánh bại được quân Minh...

#7. Đợi ngày về

Cộng hoà thua trận bởi phương Tây
Bao Cán Chính Quân bị đoạ đày
Giặc Bắc ngập tràn như thác đổ
Dân Nam tan tác tợ bông bay
Bao năm vẫn nhớ hoài nơi ấy
Nhiều tháng mãi không quên chốn này
Mong một ngày mai kia trở lại
Khải hoàn nâng chén rượu mừng say

 QThai FL 10/2015

#8 Đêm trong trại "cải tạo"
Họa thơ Cao Mỵ Nhân

Chấp tay cầu Phật Tổ phương Tây
Cứu giúp sinh linh khỏi đọa đày.
Địa ngục trần gian thân đói khát
Núi rừng biên giới lốc tung bay.
Cọp rình bóng quế trên đồi nọ
Cú rúc hồn ma dưới láng này.
Đêm tối phủ trùm càng đáng sợ
Tiếng ai la hoảng tựa người say?

Vinh Hồ
10/10/15
#9 KIẾP NẠN TRẦN AI
( Họa thơ Cao Mỵ Nhân )

Trời chiều im ắng lặn phương Tây
Chốn trích tội tù thân đọa đày
Sáng sáng âm vang kẻng trại thức
Đêm đêm lặng lẽ chim rừng bay
Cơ hàn đói rách thân tù đó
Khốn khổ gian truân kiếp nạn này
Cải tạo trần ai người khổ ải
Vui chi đày đọa giặc cuồng say ...

Tuấn Đình
12/10/2015
( Hồi ức 7 năm tù tại Trại An Điềm QNĐN)
#10 THU KỂ CHUYỆN TÙ ĐÀY

Thu tàn mộng vỡ nhớ Miền Tây,
Vội kiếm người xưa tỏ chuyện đày.
Vách Bắc rừng thiêng chim chóc họp,
Khe Sanh núi thẳm muỗi mòng bay.
Cồn Tiên chạnh nhớ trần gian đó,
Thanh Hóa tìm quên địa ngục này.
Đất trích chôn tù, bao số phận !
Thù nhà nợ nước mãi còn say !

LDPP.
#11 HẬN CÒN ĐÂY

Chiều về nắng ngả phía trời tây,
Cuộc sống nơi đây như bị đày.
Đất Mẹ xa xăm sương phủ kín,
Quê Cha vạn dặm khói mờ bay.
Đêm đen bao lấp phương đông ấy,
Bóng tối vây quanh nơi chốn này.
Chồng chất trong ta thù một gánh,
Nợ nhà chưa trả hận càng say.

Th Anh
 #12 Lời Nguyện Mùa Thu

Người ở phương Nam, Kẻ đến Tây
Bao thu xa cách phận lưu đày
Mang theo hận nhớ giòng sông khóc
Để lại thương sầu, cánh én bay
Nợ nước dìm sâu đời khổ ấy
Ơn Trời xoa dịu vết thương nầy
Cầu xin cho được lòng an tịnh
Giúp đỡ tha nhân tỉnh giấc say

NLP.

#13 BÀI THƯƠNG CA

Người nhanh thoát được đến trời Tây,
Cả nước còn đây chịu đoạ đày.
Tưởng chỉ mười ngày nghe "chính sách"
Nào ngờ thập kỷ mệnh thân bay!!
Hàm-Tân xương trắng phơi đồi nọ,
Thanh-Cẩm xác khô dập núi này.
Đã bốn mươi năm gây tội ác,
Sao còn chưa tỉnh giấc cuồng say???

UYÊN THUÝ LÂM


#14 NỖI ĐAU VONG QUỐC


Nhắn người Việt Mỹ Úc Âu Tây,
Rằng cả Việt Nam phải đoạ đày.
Suối-Máu gông xiềng phơi thập kỷ,
Cổng-Trời cùm kẹp phách hồn bay!!
Năm châu hưởng ứng bài Dân Chủ,
Bốn biển hùng ca Độc Lập này.
Mông muội hại giống nòi Tổ quốc,
Tham tàn ôm ảo vọng cuồng say!

UYÊN THUÝ LÂM
#15 MÙA CHINH CHIẾN CŨ
( Từ ý thơ Quang Dũng bài
  Đôi Mắt Người Sơn Tây )

Người em gái nhỏ đất Sơn-Tây,
Xuôi ngược miền xa chốn đọa đày.
Dìu dịu mắt buồn vương ngấn lệ,
Tiêu điều quê cũ khói sương bay.
Đợi về ngắm lúa Sài-Sơn ấy,
Chờ đến nhìn trăng Bương-Cấn này
Qua hết ly tan chinh chiến cũ,
Thanh bình một thuở thắm duyên say.

      UYÊN THÚY LÂM

Bài 6

 #16 ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
   ( Ý thơ Quang Dũng )

Ơ hờ đôi mắt ngừời Sơn-Tây,
U uẩn hoàng hôn biên ải đày.
Bất-Bạt xa mờ sương khói phủ,
Ba-Vì khuất nẻo gió mưa bay.
"Xứ Đoài mây trắng" mơ mùa ấy,
"Sông Đáy chậm buồn" gởi bến này.
Bương Cấn bao giờ mong trở lại,
Kiều thơm môi ngọt mấy lần say.

   UYÊN THÚY LÂM
        Thu 2015



THU NHỚ MẮT NAI


Con đường đất đỏ chạy ngoằn ngoèo
 Vách núi lưng đèo dốc cheo leo
Tôi về phóng lại con đường ấy (*)
Sửa bớt quanh co đỡ hiểm nghèo

Nhân dịp lẩn mặt vào rừng hoang
Cố quên người ấy mới sang ngang
Xóa đi ánh mắt thường ám ảnh
Thầm hỏi tình sao lại bẽ bàng

Buổi trưa ghé vào quán bên đường
Trớ trêu tôi gặp lại người thương
Sững sờ ánh mắt nàng bối rối
Tôi đứng lặng người nghe vấn vương

Ngơ ngác nhìn tôi đôi mắt nai
Anh mắt từng làm tôi điên dại
Bây giờ thấy lại đôi mắt ấy
Lòng còn xao xuyến nỗi bi ai

Thượng Đế
giàu tưởng tượng
và lắm khôi hài !

                nvs.VŨ THỤY. 
           (*) phóng = đo đạc.





Khuya vơi lá mộng hồn mê
Giật mình tiếng gọi bay về thiết tha
Kể từ nước đổ mưa sa
Bình minh lạc lối trăng ngà lạc hoa
Rượu đời đôi chén quan hà
Chén vơi chén cạn lời ca giọng sầu
Thu về đẹp mãi tình nhau
Đường chung nhịp bước buổi đầu so đo
Tử sinh rớt rụng đôi bờ
Thời gian sau trước lặng lờ bướm bay
Còn gì không tỉnh không say
Bận lòng chi nữa vẫn ngày vẫn đêm
Trái tim mòn mỏi ưu phiền
Một khung trời cũ ấm êm cõi lòng
Nặng tình dĩ vãng sau lưng
Cõi thơ còn mãi tận cùng gió mây.

Hoa Văn Richmond 4/10/2015


 


Mai đời cũng mạc nhiên qua
Tình nào mà chẳng mưa sa ngậm ngùi
Nửa đời mưa ướt áo rồi
Còn đây nửa mảnh cho đời vết đau
Thu về rớt hạt ươm màu
Lòng ta một thoáng nghe sầu trăm năm
Người đi để lạnh đời tằm
Chiếu phù hoa lại phân vân nụ hồng
Chiều Thu ảm đạm hồn rừng
Thu nào em nhạt má hồng trăng xưa
Bóng đời ngả bóng hồn thơ
Thu nay đã rụng đôi bờ cỏ hoa
Bước chân mưa đã trăng tà
Cỏ vàng xuống mộ tình hoa lạnh lùng
Thu về bên gối hư không
Lá nghìn năm một cõi lòng nghìn Thu.

Richmond 29/9/2015
Hoa Văn




Thu Sầu



Thu Về




Hạ đi thu mới vừa qua,
Gió giao mùa đã từ xa đến rồi,
Chớm thu nhìn chiếc lá rơi,
Tâm tư dao động mấy lời vu vơ.

Thi nhân cầm bút đề thơ,
mấy vần lục bát ngu ngơ vì nàng,
Thu về cho lá úa vàng,
Dáng thu buồn để tôi mang nỗi sầu.

Hồn tôi lãng mạng vì đâu,
Trời thu man mác một màu vấn vương,
Nhìn thu trút lá bên đường,
Thu đi thu đến chuyện thường thế thôi!

Sao lòng sầu chất trong nôi,
Đong đưa như võng ru tôi suốt mùa,
Biết đâu một sớm gió lùa,
Đời tôi theo lá cũng hùa ra đi..

Th Anh.
Thu giao mùa 2015



Cuối cùng thu cũng bỏ đi
Cho sầu đông nối chu kỳ thời gian
Tình xanh thu đã nhuộm vàng
Cành khô lá chết bẽ bàng chia tay
Hương thu chưa đủ để say
Tình thu chưa đủ đong đầy cơn mơ
Kiếp tằm nên phải nhả tơ
Tiếc thu ta lại làm thơ khóc đời
Thu về đã chẳng đợi mời
Thu đi lặng lẽ không lời biệt ly
Trăng khuya chìm đáy lưu ly
Ta nâng chén cạn uống đầy cô đơn

                  nvs.Vũ Thụy.



Tiếng hát ru chiều chim ngẩn ngơ,
Thuyền con giăng lưới xa xa bờ.
Mênh mang sông nước tình quân mộng,
Tịch mịch khuê phòng xuân nữ mơ.
Cao khúc lâng lâng sương khói nhạt,
Tiểu quyên ủ rũ liễu mành tơ.
Phũ phàng đàn hận trăng rơi vỡ,
Ngọc nát tình tan mắt lệ mờ.

                                       Ta


(họa thơ Tạo Ân)

Em ở phương trời dạ ngẩn ngơ,
Ai xuôi con nước tách xa bờ?
Người theo cánh bướm vào cơn mộng,
Kẻ tiễn cuộc tình thoát giấc  mơ.
Tiếng sáo  lòng chàng theo  sóng  nhạt
Tơ lòng ý thiếp tựa đường tơ
Dòng châu chàng hỡi tình chưa trọn
Réo rắt mà chi mắt lệ mờ  !!!

                                       Hàntt
VỀ ĐÂY EM
Tới gặp em rồi, vội giả ngơ !
Vì đâu cách biệt đứa đôi bờ ?         
Em vui châu báu, say thèm mộng,
Anh đắm tình yêu, thỏa ước mơ.
Sao nỡ mê si khâu vọng tưởng,
Đành lòng phụ bạc mối duyên tơ.
Về đây ghép lại gương tình vỡ,
Vứt hết thương đau, hận xóa mờ !
                                                      LDPP.

NGẮM

No comments:

Post a Comment