Tuesday, October 20, 2015

Lục Bát Mùa Thu (của nhiều tác giả)

THU GỌI DƯ ÂM.

Lỡ tay pha đậm cà phê,
Hớp vào mới biết thu về sáng nay,
Ngoài kia lá đã đổi thay,
Trời thu lành lạnh nhẹ lay hồn nầy.

Bốn mươi năm lẻ ở đây,
Mỗi mùa thu đến quắt quay nhớ nhà,
Tưởng mình một chuyến đi xa,
Rồi quay trở lại quê Cha một ngày.

Ngờ đâu như cánh chim bay,
Phương trời trôi dạt tháng ngày đơn côi.
Cà phê chưa đủ ấm môi,
Nên lòng còn lạnh bồi hồi suy tư.

Sáng nay thu đến rồi ư?
Tôi ngồi lặng lẽ nghe dư âm về

Th Anh.
Thu 2015

Thu viễn xứ


Sáng ra trời lạnh thấy phê

Nhìn lên mới biết thu về hôm nay
Tiết trời cũng đã đổi thay
Nhẹ nhàng êm dịu ngất ngây lòng nầy

Bao nhiêu năm đã ở đây

Mà lòng cứ ước sẽ quay về nhà
Nửa vòng trái đất không xa
Mà con chưa được về qua một ngày

Mong ngày gió thổi mây bay

Giúp cho đất Việt hết ngày đơn côi
Khi ấy rượu sẽ chạm môi
Ngồi ôn chuyện cũ của hồi tháng Tư

Bốn chục năm lẻ rồi ư

Thêm mùa thu nữa tâm tư nhớ về

QThai

Thu 2015


Thu Hòa Bình

Thu về lòng thấy phủ phê
Nỗi buồn gặm nhấm, ê chề lâu nay!
Ngoài trời lá đổi màu thay
Vi vu cơn gió heo may chốn này.

Nhiều đêm trằn trọc nơi đây
Thả hồn theo gió mây bay về Nhà
Quê hương ngàn dặm khuất xa
Tình yêu non nước thiết tha từng ngày.

Nhìn bồ câu trắng rợp bay
Quyện vào ánh nắng ngập đầy hạt côi*
Nụ cười chớm nở trên môi
Nàng hòa bình đến, lâu rồi tương tư.

Mộng thành hiện thực thế ư?
Bao năm xa cách luyến lưu ta về.
Sông Hồ

* Côi: một thứ ngọc đẹp

LƯU LUYẾN

Trổ tài pha tách cà phê
Xin mời uống thử đừng về hôm nay
Ngọt thơm tình bạn quí thay
Lại thêm chút đắng ngây say tuyệt nầy

Nhớ nhau hãy đến nơi đây
Buồn vui tâm sự vơi ngay chuyện nhà
Chúng ta đều đến từ xa
Cùng chia an ủi cho qua tháng ngày

Nỗi buồn như lá vàng bay
Chất chồng thêm mãi càng đầy hoang côi
Dù đời giả dối trên môi
Nhưng tình tri kỷ ấm bồi tâm tư

Thu về, đông lạnh đó ư?
Bạn ơi Xuân đã dường như sắp về.

NLP Thu 10/23/2015

THU VỀ NHỚ MẸ 

 Thu về sân ngập lá vàng,
Ba mươi thu lẻ bỏ làng quê xưa. 
 Quê nghèo nước lợ đồng chua, 
Mẹ nằm nơi đó con chưa quay về. 
 Con đi vạn dặm sơn khê, 
Tuổi xanh lặng lẽ bay về nẻo xa. 
 Dù đời còn lắm phong ba, 
Vẫn ôm tình nước non nhà Việt Nam. 
 Đổi đời hơn bốn mươi năm,
Con sống như cảnh dân Chàm lưu vong. 
 Bỏ quê con vượt biển Đông, 
Bao thu con sống long đong xứ người 
 Còn mơ tiếng Mẹ ầu ơi, 
Nhớ Mẹ con nuốt lệ rơi trong hồn... 

NHL NJ 
Thu 2015 



Chiều thu quạnh quẽ như buồn
Bướm hoa lặng lẽ cánh chuồn bơ vơ
Mây lang thang bước hững hờ
Dọc ngang tiếng nhạn bến bờ nỉ non

Thu mơ mờ cuối ngõ mòn
Hắt hiu kỷ niệm chập chờn bóng sương
Cô liêu phiên khúc đoạn trường
Hư không đâu chỗ có đường cũ xưa!

Đường xưa đã quá rồi xưa!
Còn đây chỉ giọt thu mưa ngậm ngùi
Lao xao cây trúc sụt sùi
Nghe như tê tái lạnh mùi đắng cay!

Người đi bóng lẻ trần ai
Hỏi năm cát bụi tính ngày phong ba
Đêm buồn nghe dế rít ca
Đỗ quyên than thở điệu ma dặm ngàn

Hơi thu gió nụ nồng nàn
Mà sao nỡ để lá vàng rụng rơi!
Âm hương nẻo khuất dịu vời
Vó câu nhịp lặng cuối trời thu xa

Nam Thảo



BƯỚC SẦU THU ĐI

Tháng mười mà tiết đông sang
Tôi ngồi đếm lá thu vàng mình riêng
Lá rơi lên ngọn cỏ phiền
Để tôi khắc khoải hồn nghiêng giữa trời 

Thu buồn mây cũng buồn hơi
Lững lơ bước lạc dặm đời tha phương
Quê thương hương nhớ khôn lường
Đêm rưng mắt lệ chuyện thường canh thâu

Bóng xưa sương khói giang đầu
Xa xa ngõ rẻ bước sầu thu đi
Bâng khuâng giọt nắng còn gì?
Còn cơn gió lạnh thầm thì nỗi đau!

Nẽo về cây lá gầy hao
Cây rung lá rụng lao xao cũng nhiều
Tôi đi quạnh quẻ đường chiều
Nghĩa trang gần đó tiêu điều lặng yên


Nam Thảo
Bước Sầu Thu Đi... Tiếp Nối.

Tôi nhìn chiếc lá vàng chao,

Hoang man chợt đến lúc nào không hay,

Mấy thu phiêu bạt đó đây,

Bụi thời gian bám dạn dày phong sương.


Đời hoang qua những chặng đường,

Dừng chân quán trọ đêm sương trăng mờ,

Thi nhân cầm bút đề thơ,

Còn tôi mài kiếm đợi chờ hồi hương.


Nhìn xa khói sóng đại dương,

Ở bên kia ấy người thương vẫn chờ?

Đời tôi nuôi một giấc mơ,

Mong ngày tương ngộ đợi giờ đổi thay.


Bưóc Sầu thu ghé qua đây,
Thu Đi bỏ lại tháng ngày tôi mang.

Th Anh.
Thu 2015

Bước Sầu Thu Đi 3
Thu về lá úa vàng ui,
Ngoài kia nắng héo làm tui nhớ nhà.
Nhiều năm làm lữ khách xa,
Bận rộn nhiều thứ làm ta quên đời.

Hôm nay thu đến trên trời,
Nhớ non, nhớ nước, nhớ người năm xưa.
Năm tháng dù đã thoi đưa,
Lòng người viễn xứ, vẫn chưa hết buồn.

Bốn mươi năm lẻ lệ tuôn,
Nuốt vào trong bụng như nguồn suối kia.
Ước mơ một sớm trở dìa*,
Quê hương tươi sáng lũ kia tàn đời.

Mong Trời Phật chốn cao vời,
Cứu giúp giải thoát cho người Việt nam.
QThai
*dìa=về, người miền Tây quê thường hay dùng, và cả người Ninh Hoà nữa.
Thu 2015

CHIỀU THU
 
Chao nghiêng gió lượn chiều thu
Tương tư khúc, gót phiêu du xứ người
Vàng bay chiếc lá nhẹ rơi
Bởi chưng nạn nước cuộc đời trót vay
 
Bên trời chiếc lá thu phai
Chiếc rơi về cội chiếc ngoài ải xa
Trải bao sương sớm chiều tà
Cớ chi lệ ướt nhạt nhòa phấn son ?
 
Thu về lòng héo dạ hon
Tin người biền biệt sắt son mãi chờ
Người ơi có thấu tình thơ
Câu thương câu nhớ ước mơ lòng còn
 
Đêm qua vằng vặc trời trong
Dáng xưa sương khói sao lòng ngẩn ngơ ?
Sương thu lạnh, gió hững hờ
Thu ơi có thấu đợi chờ nhớ nhung
 
Dù cho nhân thế lạnh lùng
Lưng trời tiếng vạc đêm trường canh thâu
Dù cho nước chảy qua cầu
Tơi bời giọt nhớ hồn đau canh dài ...
 
Tuấn Đình
Thu 2015
 

Cà phê mấy ngụm sớm ban mai
Không đắng cà phê đắng tháng ngày
Lá đổ thuyền trôi thu viển xứ
Mơ về bến cũ chẵng hề phai! 

Nam Thảo.

Cảm tạ tình EM

Mỗi sáng thức dậy thấy nắng mai,
Biết ta còn sống hưởng thêm ngày,
Cám ơn buồng phổi còn hơi thở,
Cảm tạ tình EM chửa nhạt phai.
Th Anh

Thức dậy thấy lòng như sớm mai
Hớp cà phê đắng của đầu ngày
Như làn hơi thở em mang đến
Tựa tấm lòng ai chẳng nhạt phai

QThai


Giật mình thức giấc buổi ban mai
Hồi tưởng thời gian qua mỗi ngày
Nghĩa vợ tình chồng thêm khắng khít
Như hình với bóng chẳng hề phai.
Sông Hồ

No comments:

Post a Comment