Wednesday, May 13, 2020

MỘNG DU- DX

Tôi nghe trong giấc mộng vàng, em như giọt nắng rộn ràn ngoài hiên, lênh đênh một cõi đợi chờ, hồn em vật vã  tháng ngày lang thang, kiếp sầu gợi nhớ mênh mông, người đi để lại tuổi sầu vấn vương, đêm qua mộng mị ngát hương,
còn em đằm thắm trao tim ngọt ngào,

em đi một cõi mịt mù, tôi còn đứng đợi nỗi sầu mênh mông, em đi nửa kiếp mơ màng.
Ngồi đây tôi đợi lao xao tháng ngày,
cho tôi một tí mộng say, để hồn tôi thức tháng ngày  đợi em, mai đây giấc ngủ bình thường,
em về nhớ thả hồn sầu cho tôi.

Rượu em chưa rót đã say, lưu đày nột cõi bềnh bồng tóc mai.
Tóc em anh kết thành mây, thuyền tình lướt gió bến bờ tìm ... nhau.
Nắng xưa ơi-  Sao em buồn cúi mặt,
vai em gầy, tóc xõa dưới vành trăng.

Sao trăng thu, không phải là ta - em nhỉ?
Hồn rêu xanh!
Anh mải miết gọi thầm tên em, vệt Nắng Hạ - Tên Em là Vệt Nắng Hạ, em đang buồn cúi mặt, vai em tròn, tóc xõa dưới cành thông, em rêu phong, nhưng hồn ta tim tím, hình hài, em vóc dáng vẫn còn xinh. Tóc em huyền lưu đày ta hàng thế kỷ, sao giọt nắng không phải là ta đang đứng đợi em nhỉ?
Mùa Đông về!
Máu tim ta chợt thức, hình hài em -
Giọt nhớ vẫn còn xinh, anh nhớ em, tim ta buồn vời vợi
Đợi em về, khoảnh khắc vẫn đơn côi!
Em nhẹ bước, để hồn ta hiu quạnh, mà em về, giá buốt  lạnh khe tim.

Xin em đừng nhốt hồn tôi
Thả hồn về cõi biển mơ nghày nào.
Em cứ đi, van em đừng ngoảnh lại
Để tôi buồn cúi mặt nhìn sao rơi
Và lặng lẽ, để anh buồn đan tóc rối
từng đêm tromg mộng ngọt ngào, hồn bay cánh bướm lượn vòng tóc em, để ai dừng lại môi hồng nở hoa, chuyện tình vẫn mãi là mơ... để cho tình chết, giấc mơ thật buồn.

Buồm.
Thật buồn!

Hồi đó, cái thuở ngày xưa lưu luyến ấy. tôi dìu em từng bước nhẹ lang thang trên những hạt kim cương, trắng xóa.
Em hỏi tôi:
- Sao cát mềm quá hả anh?
Tôi vô cùng lúng túng, khômg biết trả lời ra sao cho Hạ hiểu!
Một chập lâu sau, tôi nhìn em, trả lời:
- Tại chân em mềm, nên cát cũng mềm theo.
Nàng nhìn tôi:
- Cái anh Lính này, nịnh hay lắm, hèn chi, chút xiu nữa, tôi đành mất anh! Phải không anh chàng lính kia?

Tôi đáp vội:
- Lúc nào Lam cũng nói oan cho anh thôi.

Em nhìn xuống chân mình, quả thật nàng đang giẫm lên những hạt kim cương trong xanh, đang reo vui khi bước chân hai đứa giẫm đạp lên.
Bổng nhiên Lam hỏi:
- Sao cát trắng quá hả anh?
Tôi bất thần, nên trả lời thật vội:
- Da em trắng, nên cát cũng phải trắng theo.

Dứt lời, tôi mới biết mình hớ hênh quá. Tôi sợ em giận mà vẫn chưa tìm ra được câu đính chính, nhưng tôi bình tỉnh để chờ em hỏi.

- Da em mà trắng hả?
Tôi chống chế:
- Anh có nói da em trắng đâu! Chính vì da em là da bánh mật, nên anh đã mê mệt với làn da bánh mật của em!
Nàng cười tươi:
- Cáu anh này, nịnh hay lắm! Đã nịnh với ai nhiều lần chưa? Thú tội trước bình minh đi!

Tôi ngập ngừng một hồi lâu, để đếm tên của mấy đứx con gái mà tôi đã quen, trong đó cũng có bạn của Hạ
Em giục:
- Nói đi! Sao nghĩ lâu vậy? Cần em nhắc tên chúng nó cho anh không?
Tôi giả vờ đưa ngón tay ra đếm: - Một, hai, ba, bốn con bạn học và anh chỉ nịnh một mình em thôi!

Trời đổ mưa! Mưa nhẹ từng hạt!
Tôi đếm từng hạt mưa rơi trên vai áo của hau đứa. Tôi dìu em về.

Tôi chia tay em ở đầu ngõ, rôi về đơn vị mà đánh mất em từ ngày đó!
Duy Xuyên
Tacoma

No comments:

Post a Comment