Friday, November 27, 2015

Lưu trữ những trang mạng

http://www.vanbutvietnamhaingoai.com/

http://vanbutnamhoaky.com/index.php

http://www.vanbutmiendong.com/

http://kim-chi-blog1.blogspot.com.au/

http://nguoiphuongnam52.blogspot.com/

http://vnchtoday.blogspot.com/2015/11/12-anh-hung-tu-si-quan-luc-hoa-ky-goc.html

http://hoininhhoaducmy.com/_html/vannghe/thoxuonghoa_files/thoxhcoitam.html

https://bebephotography.smugmug.com/Other/Hoi-Van-But-2-8-30-15/n-Jg9dRS/i-4LtkkHW

https://bebephotography.smugmug.com/Other/Hoi-Van-But-2-8-30-15/n-Jg9dRS/i-TjhtDXd

https://bebephotography.smugmug.com/Other/Hoi-Van-But-2-8-30-15/n-Jg9dRS/i-RPJMjJR

https://anle20.wordpress.com/

https://vietworld.wordpress.com/

Happy Thanksgiving-Nhac Tho

HAPPY THANKSGIVING FROM 22 FRIENDS AND LMST (2015)
www.lmstflorida.com/?177   Ta On (Thanksgiving) (Lmst)
www.lmstflorida.com/?1029 Ta On (Phong Than)
www.lmstflorida.com/?127   Ta On (Tieng hat Nhu Ly)
www.lmstflorida.com/?768   To All My Friends (Anonymous Author)
www.lmstflorida.com/?1089  Happy Thanksgiving (Anonymous Author)
www.lmstflorida.com/?1313 Song Nui Tri An (Tran Minh Hai)
www.lmstflorida.com/?1272 Ta Tinh (Hoa Van)
www.lmstflorida.com/?543   Voeux (Le Mong Nguyen)
www.lmstflorida.com/?1267 Ta On Troi, Ta On Nguoi (Bui Thach Truong Son)
www.lmstflorida.com/?646   Cam On (Tran The Phong)
 
www.lmstflorida.com/?476   Doi On Thuong De (Lmst)
www.lmstflorida.com/?1237 Ta On (Xuong) (Vinh Ho)
www.lmstflorida.com/?1238 Ta On (Hoa 1) (Vinh Ho)
www.lmstflorida.com/?802   Hay Song Voi Long Biet On (Dao Van Binh)
www.lmstflorida.com/?1239  Xin Cam Ta On Nguoi (Ngo Truong Tien)
www.lmstflorida.com/?1240 Ta On Chua (Thuong Anh)
www.lmstflorida.com/?347   God Bless America (Lmst)
www.lmstflorida.com/?1241 Ta On Hoai Nho (Nguyen Van Thanh)
www.lmstflorida.com/?1242 Ta On Doi (Nguoi Xu Van)
www.lmstflorida.com/?1243 Nho On Anh (Nguyen Hoang Linh)
 
www.lmstflorida.com/?1244 Ta On (Le Van Ngo)
www.lmstflorida.com/?1245 Loi Ta On (Tuan Dinh)
www.lmstflorida.com/?769   Thank you Friends (Anonymous Author)
www.lmstflorida.com/?1246 Ta On Song Than (Nguyen Bong)
www.lmstflorida.com/?1247 Cam On Van Thi Huu Bon Phuong (To Anh)
www.lmstflorida.com/?1248 Cam On Em (Nguyen Hoang Linh)
www.lmstflorida.com/?1250 On Tren (Nguyen Bong)
www.lmstflorida.com/?1252 Ta On Que Huong Thu Hai (To Anh)
www.lmstflorida.com/?178   You Are So Blessed (Anonymous Author)
www.lmstflorida.com/?1254 Ta On Nguoi Chap Canh Cho Tho (Vinh Ho)
 
www.lmstflorida.com/?1255 Ta On Nguoi Tinh Tram Nam (Vinh Ho)
www.lmstflorida.com/?1256 Ta On Thay (Vinh Ho)
www.lmstflorida.com/?1257 Nhan Dip Ta On (Thuy Hoai Nhu)
www.lmstflorida.com/?1258 Ta On Em (Ngo Truong Tien)
www.lmstflorida.com/?1265 Ta On Em (Nguyen Van Thanh)
www.lmstflorida.com/?1259 Ta Tinh (Thuong Anh)
www.lmstflorida.com/?1260 Cam On Cac Con (Nguyen Hoang Linh)
www.lmstflorida.com/?1261 Ta On Dang Toi Cao (Nguyen Hoang Linh)
www.lmstflorida.com/?1263 Tri An Nguoi Nhac Si (Nguyen Chau Tho)
www.lmstflorida.com/?1264 Ta On Doi Ta Co Nhau (To Anh)
 
 

Flickr®

Flickr®

Hi want2loan!

manhhai has uploaded new items to Flickr in the last 7 days.

Recent uploads from the people you follow:

  manhhai has uploaded at least 5 items in the last 7 days.

Republic of Vietnam Navy - Căn Cứ Duyên Đoàn 41 by manhhai
VUNG TAU 1960s by manhhai
BIEN HOA street scene 1967-70 by flynariel by manhhai
US Serviceman checking out ice cream cart in BIEN HOA - by flynariel by manhhai
BIEN HOA Balloons by flynariel by manhhai
Republic of...VUNG TAU 1960sBIEN HOA...US...BIEN HOA...
» See more recent uploads from the people you follow here:
http://www.flickr.com/x/t/0181017/photos/friends/
Flickr notifies you of new activity related to you. You can always customize these emails or turn them off.
Your use of Flickr is subject to the Yahoo! Terms of Service and Privacy Policy and the Flickr Community Guidelines


Flickr®

Hi want2loan!

manhhai has uploaded new items to Flickr in the last 7 days.

Recent uploads from the people you follow:

  manhhai has uploaded at least 5 items in the last 7 days.

LIFE Magazine, 6 Oct 1972 (1) - IN AN ENEMY COUNTRY. North Vietnam has learned to live with the bombs by manhhai
Nguyen Ai Quoc (1921, Marseille, France) - Ho Chi Minh (1969, Hanoi, North Vietnam) by Marc Riboud by manhhai
Listening to Ho Chi Minh's will, Phat Diem, N. Vietnam - by Marc Riboud by manhhai
Public park, Hanoi, North Vietnam 1969 - by Marc Riboud by manhhai
LIFE Magazine, 6 Oct 1972 (4) - The signs of the conflict are everywhere by manhhai
LIFE...Nguyen Ai...Listening to...Public park,...LIFE...
» See more recent uploads from the people you follow here:
http://www.flickr.com/x/t/0181017/photos/friends/
Flickr notifies you of new activity related to you. You can always customize these emails or turn them off.
Your use of Flickr is subject to the Yahoo! Terms of Service and Privacy Policy and the Flickr Community Guidelines

Tuesday, November 10, 2015

XẾ BÓNG CUỘC ĐỜI " Thôi mình đi em nhé..." !

XẾ BÓNG CUỘC ĐỜI " Thôi mình đi em nhé..." !


 
Góc của Phan: Estate Sale…
Hồi mới qua Mỹ, lần đầu thấy tấm bảng ghi là Estate Sale cắm ở góc đường, tôi đoán là một hình thức bán bớt đồ cũ trong nhà. Như bày bán ở Garage thì gọi là Garage Sale; bày bán ở sân sau nhà thì gọi là Yard Sale; dọn nhà thì người ta bán bớt những thứ không tiện đem theo với bảng cắm là Moving Sale, còn Estate Sale… chắc cũng tương tự. Tự dặn là về phải tra tự điển, nhưng rồi tôi quên luôn! Nhớ lại những ngày mới đến Mỹ, ra đường thấy chữ gì không hiểu thì cứ nhủ lòng về tra tự điển, nhưng bao giờ cũng quên nhiều hơn là nhớ.
Cho tới một hôm tình cờ nghe cô bạn Mỹ làm chung kể chuyện, tôi mới hiểu chính xác Estate Sale là bán sạch gia tài. Cổ kể là vợ chồng cổ mua được bộ bàn ăn thuộc loại đắt tiền, còn rất mới, nhưng với giá chỉ một phần mười giá trị thực của bộ bàn ăn đó. Theo cô ấy cho biết, bộ bàn ăn trị giá năm ngàn đồng, dù nó chỉ còn mới được tám mươi phần trăm, nên có phải mua với giá một, hai ngàn đồng, cô ấy cũng đồng ý mua. Vậy mà vợ chồng cô ấy mua được với giá chỉ năm trăm đồng, từ một căn nhà treo bảng Estate Sale. Cô ấy phải ghi xuống giấy ngày, giờ và địa chỉ của căn nhà đó. Rồi thông báo cho chồng cô ta biết trước mấy ngày để đến đúng hôm đó, hai vợ chồng phải dậy sớm mà đi xếp hàng. Khi lọt được vào ngôi nhà Estate Sale, cô nhanh chóng quyết định, nhưng phải kể là may mắn nên cô đã mua được bộ bàn ăn thuộc loại đắt tiền với giá quá rẻ.
Trò chuyện thêm với cô bạn, tôi mới hiểu ra Estate Sale là bán toàn bộ đồ đạc trong nhà: từ ly tách muỗng chén, đến quần áo, giường ngủ, tủ trà, bệ thờ; tới cả tranh, tượng, đồ kỷ niệm… Nhưng giá bán của Estate Sale không rẻ như Garage Sale, Yard Sale, hay Moving Sale vì không phải là đồ thừa trong nhà. Lý do bán hết các thứ trong nhà vì chủ nhà phải vô viện dưỡng lão chẳng hạn; những người già neo đơn ấy không có thân nhân để có thể cho lại, nên họ bán hết, bán sạch, với giá cao hơn bán đồ cũ, đồ thừa của Garage Sale, Yard Sale, hay Moving Sale…
Và người Mỹ đi Estate Sale như đi hội chợ, nhất là Estate Sale ở những khu nhà giàu. Ngay từ sáng sớm thiên hạ đã xếp hàng ghi tên, xe đậu dài hai ba blocks đường. Tới giờ mở cửa, người ta tranh nhau mua. Sau đó bưng bê nườm nượp, náo nức như được chia của.
Câu chuyện về Estate Sale như một hiểu biết thêm về đời sống Mỹ trong đầu óc mới tới định cư của tôi. Rồi thời gian và cuộc sống cá nhân, gia đình quay cuồng theo cơm áo gạo tiền nên chả nhớ gì tới Estate Sale nữa.
Cho tới một sáng cuối thu, đã bảy giờ nhưng mặt trời còn chưa ló dạng. Không gian yên ắng tới chỉ nghe mỗi tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Ngoài cửa sổ, sương còn phủ ngọn đồi sau nhà mờ ảo màu lá vàng phai. Không gian đẹp nhưng buồn quá, nhất là cái lạnh đã len lỏi về, đậu trên những ngón tay cảm giác điêu tàn.
Tôi đi thay quần áo để lên đường, đi giúp một ông bạn già. Hôm nay ổng bán Estate Sale. Tuy hẹn chín giờ nhưng tôi đi sớm để có thời gian ngồi uống với ông bình trà. Bởi đêm qua thao thức về ông, tôi nghĩ sau hôm nay, có thể là lần cuối tôi gặp ông trong đời. Nhớ lại, tôi quen biết ông chừng năm, bảy năm trước, dịp tôi phỏng vấn Cựu Thiếu tướng Đỗ Kế Giai ở Trung tâm sinh hoạt cao niên trong thành phố. Bữa đó, chính ông đã đến bắt tay tôi trước, hỏi tôi có phải là Phan mà ông thường đọc đó không? Tôi có cảm tình ngay với một người lớn tuổi, hiền lành, đôn hậu. Tình thân chưa có nhưng lòng cảm mến thì nhiều, tôi cho ông số điện thoại để tiếp tục nói chuyện vào dịp khác bởi tôi đang bận với cuộc phỏng vấn…
Rồi tình thân nảy nở sau những lần ông mời tôi đi uống cà phê, rất thỉnh thoảng, nhưng ông thực sự có hiện diện trong tôi như một người bạn mà tôi thường tự trách là ít thăm hỏi ông, hay mời ông đi uống ly cà phê. Giao tiếp với người già chỉ mất ít thời gian mà được lợi rất nhiều về kiến thức và kinh nghiệm sống. Biết thế, nhưng khi có thời gian rảnh thì tôi vẫn đi chơi với bạn trẻ nhiều hơn; Chỉ khi cần hỏi, là cần tới người già thì tôi mới nhớ tới ông, gọi ông, mời ông đi uống ly cà phê… để hỏi. Tôi là một con người hiện đại qua cách tìm thông tin là biết hỏi ai; và ông bạn già là người thuộc thế hệ cũ qua việc sẵn sàng cho không kiến thức, kinh nghiệm tích lũy cả đời. Sự cho và nhận co giãn theo tuổi đời thì tôi co ông giãn. Đó là ý nghĩ hôm trời mới chớm thu, tôi gọi ông, mời ông đi uống ly cà phê vào một sáng cuối tuần. Hôm đó, tôi không có gì để hỏi ông mà chỉ là bỗng nhớ tới một người bạn mà quỹ thời gian của người đó không còn nhiều nên tôi dành thời gian rảnh rỗi có được cho ông.
Hôm đó ông nói với tôi là, “…anh cũng đã già.” Tôi tin nhận xét của ông vì tôi đã vừa từ chối bạn bè trang lứa rủ nhau đi nông trại của một người bạn từ sáng sớm để hạ một con dê và nhậu tới chiều. Chắc chắn là một cuộc vui, nhưng rồi cuộc vui nào cũng tàn. Bạn bè chưa già thì còn dịp khác để gặp. Nhưng ông bạn già hiu hắt như gió thu, hôm tình cờ gặp nhau ngoài chợ, lòng tôi bất an sau khi chia tay…
Hôm đầu thu đó, hỏi thăm ra mới biết, vợ ông đã qua đời hồi hè. Ông không cho tôi biết vì bà đi thăm con gái với cháu ngoại bên Cali, bị đột qụy và mất luôn ở bên ấy. Ông muốn đưa bà về Dallas để lo ma chay vì bà đã sống ở Dallas mấy chục năm. Nhưng người con trai ông sống ở Dallas thì lại muốn em gái lo ma chay cho mẹ luôn bên Cali cho tiện. Cái lý của anh ta đưa ra là chết ở Mỹ thì lo ma chay ở đâu cũng chỉ là cái nhà quàn như nhau…
Tôi chỉ quen biết ông như một người viết và một độc giả, chưa bao giờ tôi uống với ông một ly bia vì ông không rượu bia, không thuốc lá. Nhưng hôm đầu thu đó, ông tự tay mượn điếu thuốc lá đang cháy dở trên tay tôi; ông hút một hơi thuốc thật sâu, rồi trả lại tôi. Tôi sợ ông sặc, nhưng ông không sặc như tôi sợ. Ông nhả khói chậm rãi, và chìm vào tâm sự, “Tôi chưa bao giờ nói với anh, cũng không nghĩ tới chuyện nói với ai. Nhưng nỗi buồn trong tâm khảm tôi lớn dần như mầm bệnh ung thư tới hồi bộc phát. Tôi biết là trước sau gì cũng chết, tôi không sợ chết, chỉ buồn lòng người làm cha mà không biết dạy con mình…”
“…Vợ chồng tôi chỉ có hai người con. Lo được cho thằng lớn ăn học tới ra đại học không phải nợ tiền học đồng nào. Nó đi làm, lãnh lương cất riêng vào trương mục nhà băng của nó. Ngày ngày vẫn về nhà ăn, ở, cha mẹ lo. Nó cho đó là lối sống Mỹ, và nó chọn cách sống ấy.
"Cha mẹ đừng tọc mạch vào thu nhập của con cái". Nhưng khi nó muốn lấy vợ thì nó chọn lối sống của người Việt là dù sống ở đâu trên địa cầu thì chuyện cưới hỏi của con cái, cha mẹ người Việt cũng đứng ra lo cho con.
Thế là vợ chồng tôi lo cưới vợ cho con trai. Tôi không lấy gì làm buồn lòng vì cha mẹ tôi cũng đi cưới vợ cho tôi khi xưa. Nhưng rồi con tôi muốn mua nhà. Nó trình bày với vợ chồng tôi, nó mua nhà trăm rưỡi, cần mượn nhà băng một trăm ngàn, nếu trả trong ba mươi năm thì tổng số tiền nó phải trả cho nhà băng lên tới ba trăm ngàn. Nghĩa là một trăm ngàn vốn với hai trăm ngàn tiền lời trong ba mươi năm. Nó muốn cha mẹ giúp đỡ cho nó mượn một trăm ngàn, để nó trả dứt căn nhà ngay khi mua, không phải trả tiền lời cho nhà băng. Nếu nó phải trả ra số tiền ba trăm ngàn trong ba mươi năm, thì mười năm cho một trăm ngàn. Nó sẽ trả cho cha mẹ một trăm ngàn trong mười năm là khả năng có thể.
Tôi bắt đầu thất vọng về con trai tôi. Vì gom hết tiền 401-K của cha mẹ thì đủ một trăm ngàn cho nó mượn. Vợ chồng đã về hưu thì tiền già gói gém cũng đủ sống, nhưng tiền đâu lo cho con em nó còn trong đại học để khỏi mượn nợ học như nó? Tôi suy nghĩ nhiều đêm, đằng nào cũng mất con rồi! Đó là cái giá phải trả cho mưu cầu tương lai của con cái. Tôi đưa nó đến Mỹ chứ tự nó đâu đi một mình được. Tôi sinh ra nó, chứ nó đâu tự xuất hiện trên đời này được… Nhưng tôi thất bại trong chuyện dạy nó sống đùm bọc với người thân. Tôi có lỗi đã để nó hấp thụ lối sống ích kỷ của xứ sở này. Đằng nào tôi cũng mất con rồi. Nếu đồng ý cho nó mượn một trăm ngàn không tiền lời là tôi đã thẳng thắn nhìn nhận mình thua cuộc; không bao giờ dạy được con quay lại lối sống đùm bọc nhau của người Việt mình nữa. Nhưng từ chối nó… thì tôi mất luôn vợ! Vì mẹ nào chả thương con, thương càng mù quáng tình mẫu tử càng lên ngôi.
Nó trả lời cho tôi câu hỏi, ‘tiền đâu để lo cho em nó?’ ‘Thì ba mẹ lấy tiền con trả hàng tháng để lo cho nó.’ Tôi định hỏi câu hỏi quan trọng nhất theo kinh nghiệm của tôi là, ‘Nhưng con có chắc là con sẽ trả cho ba mẹ hàng tháng. Hay trả vài tháng… rồi quên luôn?’
Tôi thương vợ tôi nên đã làm điều tôi biết trước nhưng vẫn làm là tôi cho con trai tôi mượn một trăm ngàn. Vợ tôi mất tinh thần nhiều năm sau đó vì đúng là nó không trả. Nhưng chúng tôi được trời phật cho lại đứa con gái muộn màng. Nó là nguồn an ủi, niềm vui còn lại cho vợ chồng tôi. Lúc nào nó cũng vui vẻ nói là ba mẹ chết rồi thì tài sản cũng để lại cho anh em con thôi. Thì anh Hai cần trước thì anh Hai lấy trước. Ba mẹ đừng có giận anh Hai nữa, chỉ tổn hao sức khoẻ cho ba mẹ thôi. Còn con, nợ học thì ai đi học ở Mỹ mà không nợ. Chừng con ra trường thì con trả. Ba mẹ đừng lo nữa…
Con bé lạc quan nói sao làm vậy. Về sau, nó lấy chồng bên Cali nên về Cali sống. Vợ tôi muốn bán nhà, dọn về Cali ở với con gái thì thằng con trai không cho đi vì bà nội phải ở Dallas để trông con cho vợ chồng nó đi làm…
Đến cái chết đột ngột của mẹ nó. Tôi muốn đưa bà ấy về Dallas để lo ma chay vì bà ấy sống ở đây đã như là quê hương. Nó ngại tốn kém nên lý lẽ bất dung tình với cả cha mẹ. Tôi không buồn sao được anh…”
Ôi, cái hôm đầu thu đó! Nhớ lại sao mà buồn. Và tại sao lại có hôm nay, tôi đến giúp ông bạn bán Estate Sale, bán hết gia tài một lần để giã biệt. Buổi chiều cuộc đời như không gian thu tràn ngập lá vàng bay, những nảy nở mùa xuân, khoe sắc hạ, thu úa, đông về… Người ta có sống tới trăm tuổi thì mùa thu thứ một trăm của cuộc đời cũng phải rời bỏ ngôi nhà không cần bật đèn giữa nửa đêm cũng biết lối đi tới nơi muốn tới; bán bỏ cả cái thìa khuấy ly cà phê mỗi sáng đã không thể nhớ nổi nó có trong nhà từ bao giờ mà người gia chủ chỉ nhớ chắc là khuấy ly cà phê bằng cái thìa khác sẽ không ngon; bức tranh mua garage sale có vài đồng bạc hồi mới qua Mỹ, nhưng không có nó trên tường nhà thì cứ tưởng mình đang ở chơi nhà bạn, hay nhà bà con chứ không phải nhà mình; đến tiếng cái đồng hồ nhà mình cũng khác hẳn tiếng đồng hồ nhà khác mà chỉ có mình phân biệt được… lại còn nắm đất quê hương trên bàn thờ, hồi ra đi mình mang theo để nhớ đường về. Nhưng nó nằm im lặng đã bốn mươi năm. Bây giờ người đem nó đi còn gởi lại nắm xương ở quê người thì nắm đất quê hương ấy trở thành oan nghiệt. Cho không ai lấy, bán chẳng ai mua, mà ném qua cửa sổ thì hóa ra mình đã biến thành thú vật.
Tôi ứa nước mắt trên tay lái, làm sao ông bạn tôi có thể sống sau hôm nay khi chính tay tôi bán hết những gì đã gắn bó với ông cả đời. Tôi, chính tôi, đã tiếp tay thần chết sớm bắt ông rời bỏ thói quen và kỷ niệm; rồi rời bỏ tới người thân; cuối cùng là rời bỏ cuộc đời… Nhưng nhớ lại tâm sự đầu thu của ông, ông đi dự đám tang của vợ ông bên Cali như người quen biết cũ, mấy chục năm vợ chồng còn lại cái trống không trong lòng già; con trai ông đi dự đám tang của mẹ dửng dưng đến mức đường về, anh ta nhắc ông trên phi cơ là ba phải làm di chúc căn nhà lại cho con, vì ba đi đột ngột như má thì chính phủ lấy nhà…
Tôi nghĩ chắc anh ta không chỉ muốn lấy căn nhà đã trả hết mà muốn lấy luôn cả phần bảo hiểm nhân thọ của cha nên mới chọc giận ông đúng thời điểm tinh thần và thể lực của ông suy kiệt nhất sau mấy ngày đám tang bên Cali. Tôi biết anh ta, có gặp mặt vì Dallas đâu có mấy nhà hàng của người Việt. Nhưng chưa chào hỏi anh bao giờ để cất giữ bí mật cho cha anh – là bạn tôi. Anh là ai trong gia đình lớn của anh, gia đình nhỏ của anh, trong xã hội anh đang sống… tôi không quan tâm tới địa vị hay tên tuổi của anh ở địa phương. Tôi chỉ biết là tôi đã có lỗi với một người không có lỗi gì với tôi là anh. Tôi đã đồng ý với con gái của ông bạn, dù chỉ nghe ông kể, “…con còn phải đi làm và lo lắng cho gia đình con. Con không thể chăm sóc cho ba mỗi ngày như má. Nhưng má mất rồi thì ba không thể ở một mình. Ba có chuyện gì, không ai biết, không ai hay… làm sao con yên tâm. Con xin ba giao hết nhà cửa cho anh Hai… muốn làm gì làm bên Dallas. Ba về Cali với con. Ba phải ở viện dưỡng lão vì con không thể và không có thời gian để lo cho ba như má. Nhưng vài hôm con sẽ có thời gian ghé thăm ba một, hai tiếng đồng hồ; con nấu được gì ngon, con đem vô cho ba ăn… ba có chuyện gì, người chăm sóc cho ba sẽ báo ngay cho con, con vô ngay với ba…”
Tôi có tào lao lắm không khi khi không lên tiếng về chuyện nhà người khác? Tôi nói với ông hôm đầu thu, “Chia buồn với ông về sự mất mát người thân nhất của ông mà tôi không biết, cho dù ông có cho hay thì tôi chắc cũng không có điều kiện bay qua Cali để viếng tang của bà. Thôi thì ngày nào còn sống hãy tính chuyện đời cho xong để êm xuôi khi ra đi. Ông bà đã giúp con trai không phải nợ tiền học. Tôi tính nhanh là đã cho anh ta năm chục ngàn. Ông bà cho mượn một trăm ngàn mua nhà – và không hoàn lại. Vậy là ông bà đã cho con trai một trăm năm chục ngàn. Nên bây giờ ông bán căn nhà đã trả hết mà ông đang ở, cũng cỡ một trăm năm chục ngàn. Số tiền đó cho hết con gái, là công bằng với con cái.
Ông về Cali sống với đề nghị của con gái là hoàn toàn hợp lý. Số tiền bảo hiểm nhân thọ của vợ ông, gởi con gái để lo cho ba những ngày cuối đời ba, lo cả hậu sự cho ba. Thừa thiếu gì thì tôi tin là con gái ông không tính toán với ông. Còn phần bảo hiểm nhân thọ của ông thì di chúc lại cho con gái. Nhưng chỉ nhờ cô ta quản lý số tiền đó để về sau chia đều cho hết cháu nội, cháu ngoại của ông bà. Cứ đứa nào vô đại học thì được nhận một khoản tiền do ông bà để lại cho con cháu ăn học. Tôi biết, với đà lạm phát và trượt giá ở nước Mỹ thì số tiền học bổng miễn hoàn lại cho con cháu sẽ không nhiều, nhưng rất có ý nghĩa về mặt tinh thần với đời thứ ba của gia đình ông trên nước Mỹ…”
Câu chuyện đầu thu mới đó mà đã cuối thu rồi! Ông bạn tôi đúng là người độ lượng như tôi đã tin ông như thế! Ông giao căn nhà cho con dâu để cho mướn kiếm thêm tiền chợ cho cháu nội ông được sống sung túc hơn. Ông di chúc lại căn nhà cho con dâu của ông chứ không bán. Giấy tờ xác quyết là tài sản riêng của con dâu, “để nhỡ… vợ chồng con xảy ra chuyện bất trắc gì sau khi ba mất. Thì ba mẹ chỉ giúp được con một chỗ ở để nuôi mấy đứa cháu nội của ba mẹ. Cảm ơn con.”
Ông cho hết con gái khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của mẹ cô ấy. Ông nghe tôi về khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của ông. Ông chỉ còn giữ lại hàng hà kỷ niệm trong từng đồ vật mà tôi đang bán ra cho những người không quen biết. Thế nên mắt ông lạc thần trông theo từng kỷ niệm vĩnh biệt ông lần cuối khi ra cửa một mái ấm gia đình đã tới hồi kết.
Buổi sáng một ngày cuối thu mà tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh một người đàn ông biệt xứ lúc cuối đời, tay khép lại cánh cửa nhà mình lần cuối, bình thản nói với vợ, “thôi, mình đi nghe em…” là di ảnh của bà mà ông kẹp ở nách để khoá cửa ra đi...
Ngoài đường, những trang trí cho ngày lễ Halloween đã lên đèn dọc lối đi. Tôi nhìn ông thả bộ ra xe mà thấy một kiếp người đến với cuộc đời cách nay tám mươi năm, chỉ có tiếng khóc là gia tài thì hôm nay là món cuối cùng Estate Sale. Bởi ông trầm ngâm buổi sáng, thở dài buổi trưa, rồi ngấn lệ buổi chiều theo từng kỷ niệm vĩnh biệt ông ra đi. Nhưng cuối ngày ông lại mỉm cười với di ảnh vợ lúc khoá cửa, cái nháy mắt tinh nghịch của ông với di ảnh bà là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đã đem theo một người tình. Tôi nhìn theo ông ấy tan vào thế giới ma quỷ và màn đêm phủ về. Nhìn lại mình sau một ngày tiếp tay thần chết, nách tôi kẹp chai rượu thần chết thưởng cho tôi nhưng quân sĩ của thần chết đã giao lộn vào nhà một người không uống rượu nên phải nằm chờ tới Estate Sale của ông bạn.
Tới Estate Sale của tôi, cũng là kinh doanh từ vốn một tiếng khóc chào đời, tôi sẽ kẹp nách mang theo được gì lúc ra đi? Chỉ biết chai rượu thường nhưng để lâu năm cũng ngon như nước cam tuyền… từ đầu tiên mộng tới phiền muộn sau. Đâu đó là thơ Bùi Giáng. Nên, uống xong ly rượu cùng nhau/ hẹn rằng mãi mãi quên nhau muôn đời… Khi hiểu được thơ Bùi Giáng thì cuộc đời coi như đã tàn thu. Còn bạn?
Phan

Monday, November 9, 2015

CUỘC SỐNG TUYỆT VỜI !

CUỘC SỐNG TUYỆT VỜI !

Các bức ảnh thật tuyệt vời,

nhưng những bài học từ cuộc sống còn tuyệt vời hơn nữa!
 
 
   
Không có thứ ta muốn,
Không muốn thứ ta có,
Không có thứ ta thích,
Cũng không thích thứ ta có.
Thế nhưng ta vẫn sống và yêu.
Đó là cuộc sống...!
  
  

Bạn tốt nhất là người mà bạn có thể cùng ngồi đung đưa trước hiên nhà,
không nói lời nào cả, vậy mà khi rời khỏi, 
bạn vẫn cảm giác như đó là cuộc trò chuyện thú vị nhất mà bạn từng có.
   
Ta thường chẳng biết mình có gì cho đến khi đánh mất chúng,
và cũng chẳng biết mình thiếu gì cho đến khi chúng đến.
  
  

Trao ai hết tình yêu thương của bạn không có nghĩa rằng 
chắc chắn họ cũng sẽ thương yêu bạn!
Đừng trông đợi tình yêu như một sự đáp trả!
Hãy chỉ đợi cho nó lớn lên trong tim họ!
Nhưng nếu không được như vậy, thì hãy vui vì nó đã lớn lên trongtim bạn.
 
  
Có khi chỉ mất một phút để phải lòng ai đó,
một giờ để bắt đầu cảm thấy thích,
và một ngày để bắt đầu yêu,
Nhưng lại phải mất một đời để có thể quên được họ .
   
   
Đừng tìm kiếm nơi vẻ đẹp bề ngoài, chúng có thể đánh lừa bạn!
Cũng đừng tìm kiếm nơi của cải vật chất, 
vì ngay cả những thứ đó rồi cũng sẽ ra đi!
Hãy tìm kiếm người có thể khiến bạn mỉm cười!
Vì chỉ cần có nụ cười thì ngày ảm đạm cũng trở nên tươisáng.
   
  
Cầu cho bạn
Đủ hạnh phúc để trở nên dịu dàng nhân hậu,
Đủ nếm trải để trở nên kiên cường mạnh mẽ,
Đủ nỗi buồn đế biết cảm thông,
Và đủ hy vọng để trở nên hạnh phúc.
   
  

Hãy luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác!
Điều gì làm bạn tổn thương,
thì cũng có thể sẽ làm tổn thương họ.
  
  
Người hạnh phúc nhất
không hẳn là người có được những thứ tốt nhất;
mà chỉ là người biết tận dụng tất cả những gì đến với họ.
Hạnh phúc sẽ đến với những ai từng rơi lệ,
từng tổn thương, từng tìm kiếm, và từng cố gắng;
bởi chỉ có họ mới có thể hiểu được tầm quan trọng 
của những người đã từng chạm vào cuộc đời họ.
  
  
Khi bạn chào đời, bạn khóc và mọi người xung quanh nhìn bạn mỉmcười.
Hãy sống cuộc đời mình thế nào để khi chết,
mọi người xung quanh than khóc, và bạn mỉm cười. ! 
  

Hãy gửi thông điệp này cho người có ý nghĩa đối với bạn,
cho người đã chạm vào cuộc đời bạn bằng cách này hay cách khác,
cho người có thể khiến bạn nở nụ cười khi bạn thật sự cần nó,
cho người có thể giúp bạn nhìn thấy mặt tích cực của vấn đề 
khi bạn thật sự thất vọng,
và cho người mà bạn muốn họ biết rằng bạn trân quý tình bạn củahọ.
   

Nếu không làm vậy, cũng đừng lo lắng!
Sẽ chẳng có điều tồi tệ nào xảy đến với bạn đâu,
chỉ là bạn vừa lỡ mất cơ hội
làm cuộc sống ai đó tươi sáng hơn với thông điệp này mà thôi...
 
Dẫu cuối mặt, nghiêng đời che giọt lệ
                                                 Thì trăm năm định mệnh vẫn vô tình.
 





HÌNH ẢNH TRƯNG VƯƠNG HTĐ

HÌNH ẢNH TRƯNG VƯƠNG HTĐ HỌP MẶT MÙA THU...+ MÙA THU HTĐ...+ HÌNH ẢNH CÁC SINH HOẠT KHÁC TRONG VÙNG THỦ ĐÔ HTĐ...

You are invited to view Nhat Hung's photo album: TRƯNG VƯƠNG HOA THỊNH ĐỐN HỌP MẶT MÙA THU TRƯA 8/11/2015
TRƯNG VƯƠNG HOA THỊNH ĐỐN HỌP MẶT MÙA THU TRƯA 8/11/2015
Nov 8, 2015
by Nhat Hung
Message from Nhat Hung:
TRƯNG VƯƠNG HOA THỊNH ĐỐN "HỌP MẶT MÙA THU" TRƯA CHỦ NHẬT 8/11/2015 TẠI "FAIRVIEW PARK MARRIOTT HOTEL" FALLS CHURCH, VIRGINIA. HÌNH ẢNH DO HỘI THƠ ẢNH HOA THỊNH ĐỐN THỰC HIỆN.
NHẤT HÙNG TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU
To share your photos or receive notification when your friends share photos, get your own free Picasa Web Albums account.



MÙA THU HOA THỊNH ĐỐN

You are invited to view Nhat Hung's photo album: MÙA THU HOA THỊNH ĐỐN
MÙA THU HOA THỊNH ĐỐN
Nov 1, 2015
by Nhat Hung
Message from Nhat Hung:
VÀI HÌNH ẢNH MÙA THU TRONG VÙNG THỦ ĐÔ HOA THỊNH ĐỐN
NHẤT HÙNG TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU
To share your photos or receive notification when your friends share photos, get your own free Picasa Web Albums account.

You are invited to view Nhat Hung's photo album: DẠ TIỆC HALLOWEEN 31/10/2015 <TẠI TƯ GIA CHỊ PHƯƠNG LIÊN>
DẠ TIỆC HALLOWEEN 31/10/2015 <TẠI TƯ GIA CHỊ PHƯƠNG LIÊN>
Oct 31, 2015
by Nhat Hung
Message from Nhat Hung:
DẠ TIỆC HALLOWEEN TẠI TƯ GIA MỘT THÂN HỮU CỦA NHẤT HÙNG
NHẤT HÙNG TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU
To share your photos or receive notification when your friends share photos, get your own free Picasa Web Albums account.


 CHÀO MỪNG BÀ STACEY KINCAID TÁI CỬ "SHERIFF OF FAIRFAX COUNTY, VA"... 


THÂN HỮU CHỜ ĐỢI VÀ CHÀO MỪNG BÀ STACEY KINCAID TÁI CỬ VÀO CHỨC VỤ SHERIFF OF FAIRFAX COUNTY VA ...
Nov 3, 2015
by Nhat Hung
Message from Nhat Hung:
THÂN HỮU CỦA BÀ STACEY KINCAID CHỜ ĐỢI VÀ CHÀO MỪNG BÀ ĐÃ ĐƯỢC TÁI CỬ VÀO CHỨC VỤ SHERIFF OF FAIRFAX COUNTY VIRGINIA NHIỆM KỲ 2016 - 2018 TỐI THỨ BA 3/11/2015. ALBUM DO HỘI THƠ ẢNH HOA THỊNH ĐỐN THỰC HIỆN.
NHẤT HÙNG TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU
If you are having problems viewing this email, copy and paste the following into your browser:https://picasaweb.google.com/lh/sredir?uname=107083453647862057018&target=ALBUM&id=6213500626192074625&authkey=Gv1sRgCLai05GOwJriVQ&feat=email
To share your photos or receive notification when your friends share photos, get your own free Picasa Web Albums account.